Chương 30: Kịch bản không đúng
"Điều nhóc không ngờ tới còn nhiều lắm cô bé à."
Trác Phàm nghe Liên Khinh Vũ nói thì cười khẩy, đoạn hắn lại chuyển ánh mắt trở về trên người Liên Khinh Tuyết.
"Ngày trước cô xem thường tôi, từ trên cao nhìn xuống, mà tôi cũng chỉ có thể ngước nhìn cô, nhưng mọi thứ đã khác, bây giờ tôi cao cô không thể với tới."
"Khác biệt hay không cũng chẳng liên quan gì, tôi không có muốn có quan hệ gì với anh, lúc trước là thế, bây giờ vẫn vậy. Nên là đừng làm phiền tôi nữa."
Liên Khinh Tuyết lãnh đạm đáp lại, cô nắm lấy tay Thiên Dạ, kéo hắn lên khỏi ghế, không thèm liếc nhìn Trác Phàm thêm lần nào nữa.
"Đi thôi!"
Liên Khinh Vũ gật đầu, cũng nắm lấy tay kéo Thiên Dạ lên, hắn im lặng không nói gì, mặc kệ để hai thiếu nữ lôi kéo đi.
"Tôi từng nghe nói cô có một vị hôn phu, nhưng chỉ tưởng là mình nghe lầm, không nghĩ tới lại là thật. Một người kiêu ngạo như cô lại thân thiết kéo tay nam nhân trước mặt bao người, chắc cũng chỉ có thân phận này là thích hợp."
Cây muốn lặng nhưng gió chẳng chịu ngừng, Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ kéo theo Thiên Dạ đi chưa được mấy bước, bằng cách nào đó mà Trác Phàm đã di chuyển đến phía trước ba người một cách đầy quỷ mị.
"Tránh ra!"
Ánh mắt Liên Khinh Tuyết trầm xuống, nhiệt độ xung quanh cô cũng đã giảm đi vài phần. Dù cô không biết chuyện gì xảy ra với cái gã trước mặt, rằng hắn đã thay đổi nhiều như thế nào. Nhưng Liên Khinh Tuyết có thể khẳng định, tính cách của hắn vẫn như vậy, vẫn phiền chán như cũ, giống con ruồi đuổi mãi không đi.
"Ồ, đừng giận thế chứ? Nhưng thái độ cô như vậy có phải là do tôi đoán đúng rồi không?"
Tự cho mình là đúng, Trác Phàm mỉm cười tự luyến.
Nhìn cái gương mặt đang tỏ ra thong dong và tràn ngập tự tin của Trác Phàm, một cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng Liên Khinh Vũ. Trước đây cái người này đã vô cùng phiền hà, hắn cho rằng chỉ cần kiên trì thì một ngày nào đó chị cô sẽ hiểu tấm lòng của hắn, và vì vậy hắn dùng đủ mọi trò để thu hút sự chú ý của chị ấy. Mặc cho hai người đã nhiều lần nhắc khéo là không thích mấy hành động đó. Nhưng có vẻ hai người đánh giá trí thông minh của hắn quá cao, bởi vì hắn chẳng hề nhận ra. Thẳng đến một tháng trước, Liên Khing Tuyết không chịu nổi mà quẳng thẳng bó hoa hồng vào mặt hắn, để Konoe tống hắn khỏi Bạch Anh Khu. Bây giờ chẳng rõ cái tên Trác Phàm này đào đâu ra tự tin mà nhảy nhót trước họ lần nữa, nhưng như vậy lại càng phiền phức.
Liên Khinh Vũ từng nghe một câu nói rằng người không biết xấu hổ là vô địch, bây giờ ngẫm lại thì thật chính xác.
"Anh... lẻn vào đây đúng không? Nếu còn tiếp tục cản đường, tôi sẽ thông báo với ban tổ chức dạ hội tống anh ra ngoài, vậy nên đây là lần cuối tôi nhắc lại, tránh ra!"
Liên Khinh Tuyết hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình của mình, tên trước mắt không phải Thiên Dạ, hắn còn chưa đủ trình độ móc họng và đẩy cô tới gần ranh giới bùng phát. Nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ q·uấy r·ối phiền nhiễu.
Cô không cho rằng cái tên m·ất t·ích một tháng này đủ tư cách nhận thiệp mời hay đủ thân thiết với ai có thiệp mà được họ dẫn theo vào dạ tiệc này, như vậy thì chỉ có một khả năng là hắn lẻn vào mà thôi.
"Nếu tôi nói là bảo an tự nhường cho tôi đường đường chính chính đi vào thì cô có tin không?"
Trác Phàm lại không vì lời cáo buộc của Liên Khinh Tuyết mà tỏ ra bối rối, trái lại hắn vẫn thản nhiên như thường.
"Cái gì?"
Đối với thái độ của hắn, Liên Khinh Tuyết nhíu mày nghi ngờ, chẳng lẽ hắn ta còn có quan hệ nào đó với Thiên Lang Hội?
"Để tôi chứng minh cho cô nhé!"
Tự mãn cười một tiếng, Trác Phàm để một tay trong túi quần, một tay chỉ về phía ba người Liên Khinh Tuyết. Ngạc nhiên, khó hiểu, nhìn bằng con mắt khác, hắn muốn chính là loại cảm giác này.
"Cậu đó! Bước ra đây!"
Ngón tay chỉ thẳng vào Thiên Dạ mà ngoắc ngoắc, ánh mắt lóe lên một tia sáng ma mị màu tím, Trác Phàm nói.
Đây là một trong những kỹ năng hắn đạt được ở dị giới, [Mị Nhãn] level 10. Kỹ năng này cho phép bất cứ ai nhìn vào mắt hắn sẽ tuyệt đối tuân theo lời nói của hắn. Đối với phụ nữ, [Mị Nhãn] còn khiến những người có tinh thần yếu ớt trực tiếp rơi vào mê hoặc không lối thoát, chẳng cần động tay động chân cũng có thể dễ dàng ôm được mỹ nhân vào lòng. Những người sở hữu tinh thần quá mạnh mẽ và cứng cỏi thì không dễ dàng mê hoặc như vậy, nhưng cũng ảnh hưởng phần nào tới suy nghĩ của họ, khiến họ không tự chủ có hảo cảm với hắn.
Trác Phàm chưa muốn dùng [Mị Nhãn] lên chị em Liên Khinh Tuyết, hắn còn muốn từ từ giẫm đạp lên sự tự tin và kiêu ngạo của họ. Vả lại nhìn hai người không giống những kẻ yếu đuối cho lắm, [Mị Nhãn] khó mà phát huy hoàn toàn.
Còn cái tên tóc trắng kia, mắt thâm quầng, dáng đứng phiêu phù, da dẻ trắng bệch, vừa nhìn đã biết bệnh trạng nhiều năm, tinh thần có thể mạnh mẽ đi nơi nào.
Và rồi trong sự ngạc nhiên của hai chị em Liên Khinh Tuyết, Thiên Dạ giằng tay mình ra khỏi tay họ, bước lên phía trước.
"Thiên Dạ...?"
"Anh...?"
Đứng ở phía sau, hai người không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng ấn tượng của họ về Thiên Dạ trong thời gian gần đây của họ thì hắn không phải là kẻ dễ dàng nghe lời người khác mới đúng.
Trác Phàm thì mỉm cười như thể đã đoán trước được tình huống này, ánh mắt hắn không đặt trên người Thiên Dạ mà tập trung vào hai cô gái ở phía sau. Kinh ngạc đúng không? Chuyện thú vị còn ở phía sau.
Cô không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ tôi đang làm nhục hôn phu của cô trước mặt cô đó. Để cho cô nhìn rõ, kẻ mà cô chọn so với tôi chẳng là cái thá gì.
"Vả mặt!"
Hắn ra lệnh.
Bốp!
Nương theo một tiếng vang thanh thúy, Trác Phàm chỉ cảm thấy mặt mình như vừa bị búa tạ đóng mạnh vào. Mặt lệch qua một bên, mắt kém chút b·ị đ·ánh văng ra, HP tụt mất một mẩu không nhỏ.
"Hả? Hả?"
Ôm ấy một bên mặt sưng húp lên với năm dấu tay rõ rành rành trên đó, hắn không hiểu nổi kêu lên hai tiếng.
Tại sao hắn mới là người b·ị đ·ánh?
Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ cũng trừng mắt lên, nhưng không phải vì hành động của Thiên Dạ mà là vì câu nói của Trác Phàm. Đang yên đang lành lại muốn người khác đánh mình, cái này đúng là thế gian hiếm thấy.
Trác Phàm cũng nghĩ tới điều này, có lẽ là hắn ra lệnh chưa đủ rõ ràng khiến tên kia hiểu lầm.
"Tự vả mình gấp mười khi nãy!"
Hắn gằn giọng nói, dù là sai lầm của bản thân, nhưng đối phương dám đánh hắn một cái, hắn phải trả lại gấp mười.
Bốp!
Lại một tiếng vang thanh thúy nữa, lần này Trác Phàm b·ị đ·ánh mạnh đến mức văng sang ngang, đùng đùng ngã vào cái bàn gần đấy, cú này lực đánh ít nhất phải mạnh gấp mười cú lúc nãy, đến mức vài chiếc răng của hắn cũng b·ị đ·ánh rơi ra, mang theo tơ máu lượn vòng trên không trung rồi rơi xuống sàn.
"Hắn không bị khống chế!"
Đến bây giờ dù cho có là thằng ngu thì Trác Phàm cũng phải nhận ra sự thật hiển nhiên này. Nhưng đó không phải điều đáng quan tâm lúc này. Cú đánh trời giáng kia trực tiếp đánh bay hơn một phần mười thanh HP của hắn, mà còn đối phương ra tay như thế nào hắn còn nhìn không rõ.
Kẻ này tuyệt đối không bình thường.
"[Thời Gian Ngưng Kết]!"
Gần như ngay lập tức, Trác Phàm hét lớn.
Liền sau đó, thế giới phảng phất mất đi màu sắc, chỉ còn lại hai màu đen trắng đơn điệu, mọi hành động của những người xung quanh thình lình dừng lại, âm thanh của dạ tiệc ồn ào cũng chẳng còn, mọi thứ đọng lại trong một sự im lặng đáng sợ.
Trong không gian đơn điệu này, Trác Phàm thở hắt ra một hơi, ôm lấy cái miệng rỉ máu, chầm chậm đứng dậy. [Thời Gian Ngưng Kết] là kỹ năng tối thượng mà nữ thần ban cho hắn khi đặt chân lên dị giới, một kỹ năng gần như g·ian l·ận, với khả năng tạm dừng dòng chảy thời gian trong phạm vi bán kính một trăm mét với hắn làm trung tâm, giống như pause game nhưng nhân vật của mình vẫn có thể tự do di chuyển trên map.
Với kỹ năng này hắn đã đánh bại không ít kẻ thù mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, kể cả quỷ vương. Không ngờ tới hôm nay vừa về đến Trái Đất lại phải sử dụng đến.
Hắn căm hận nhìn về phía Thiên Dạ, mặt mày vặn vẹo đáng sợ, dáng vẻ thong dong chẳng còn sót lại một chút gì, chật vật vô cùng.
"Ta muốn ngươi phải c·hết!"
Gầm gừ một tiếng, trên Trác Phàm bỗng nhiên nhiều thêm một thanh kiếm sáng rực ánh đỏ, hắn lao thẳng vào Thiên Dạ, vung tay chém xuống.
Ầm!
Lưỡi kiếm gãy vỡ, cả người Trác Phàm như một con diều đứt dây bị cuồng phong thổi bay đùng đùng va vào tường sảnh đường rồi ngã xuống, ngực lõm xuống một khối, xương cốt đứt đoạn, nhìn rợn cả người.
"Không... Không thể nào!"
Hắn hộc ra một búng máu, toàn bộ thanh HP còn không đủ một phần trăm, gian nan bò dậy, không thể tin được nhìn vào gã thiếu niên tóc trắng đang chậm rãi thu chân mà thất thanh kêu lớn.
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Trong lòng Trác Phàm không ngừng gầm thét. Hắn từ dị giới trở về, sở hữu sức mạnh vượt trội không tưởng, lẽ ra phải để hắn tung hoàng Trái Đất, giấu nghề cua gái lập hậu cung, tiện tay đánh mặt mấy thằng công tử nhà giàu có mắt như mù.
Đáng lý phải là như vậy!
Nhưng làm sao còn chưa kịp thể hiện, liền đụng phải nhân vật mạnh một cách vô lý như thế này?
Kịch bản không đúng!
"Mày là ai? Làm sao có thể chống lại kỹ năng được nữ thần ban tặng? [Thẩm Định]!"
"Thẩm định ta? Ha..."
Thiên Dạ nhàn nhạt liếc qua, ánh mắt thoáng qua một vệt trống rỗng.
Ngay lập tức Trác Phàm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả người co giật, mắt, mũi, miệng, tai đều trào máu. Xung quanh không ngừng xuất hiện những hình chiếu lập thể đỏ chói với dấu "!" cảnh báo đầy nguy hiểm.
"Sản phẩm của lũ thần giả tạo như ngươi, cũng học đòi tìm hiểu thân phận của kẻ đã từng diệt sát tám trăm vạn thánh thần như ta?"
Thiên Dạ khinh thường nói, nhưng hắn bỗng sững người lại.
"Chờ một chút... Mình vừa nói cái gì? diệt sát tám trăm vạn thánh thần?"
Hắn sờ sờ cằm, câu nói đó hắn thốt ra như một loại bản năng hằn sâu trong ký ức.
Nói như vậy, hắn đã từng g·iết qua tám triệu vị thần?
"Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, trước sau gì cũng nhớ lại mà thôi, thời gian rồi sẽ trả lời tất cả."
Thiên Dạ lại nhìn sang nơi mà Trác Phàm vừa lăn lộn, nhưng ở đó hiện giờ chẳng còn gì ngoài vài vệt máu đỏ. Tên kia đã lợi dụng lúc hắn sững sờ mà nhanh chân bỏ đi.
Lặng yên đứng tại chỗ, Thiên Dạ không lựa chọn truy đuổi, điều đó không thiết yếu.
Một kẻ kém cỏi đột nhiên có được lực lượng nên nhất thời bành trướng lòng tin. Đáng tiếc, Linh hồn nhỏ yếu vẫn nhỏ yếu như cũ, tâm tính hèn mọn chung quy vẫn là hèn mọn.