Hồng Trần Lãng Khách

Chương 29: Người theo đuổi




Chương 29: Người theo đuổi

Thiên Dạ và Lâm Vũ Đồng vừa bước vào không bao lâu, bên trong một con hẻm nhỏ nằm không xa phía ngoài tập đoàn Thiên Lang, không gian vặn vẹo một cách quỷ dị rồi thình lình toạc ra một vết nức, từ bên trong một thanh niên cao ráo bước ra ngoài, ngay sau đó vết nức lập tức khép lại như chưa từng hiện hữu.

Hắn cao khoảng một mét tám, gương mặt anh khí cộng thêm vẻ điển trai hòa thành một loại khí chất đặc biệt có thể khiến vài nữ sinh nhút nhát nhìn vào cũng đỏ mặt. Chỉ là bộ trang phục nhìn giống đồng phục học sinh màu xanh đen của hắn đã có chút nhàu nát và hơi cũ kỹ, bạc màu, như là đã trải qua một quảng thời gian dài phơi nắng phơi sương.

"Cuối cùng cũng đã trở về, ba năm như một giấc mộng thoáng qua,... Cảm ơn nữ thần đại nhân, vì ngài đã trao cho tôi cơ hội này, nếu có thể tôi muốn gặp lại ngài lần nữa..."

Hắn thì thầm tự nói.

"Phải rồi, mình đã trở về Trái Đất, không biết thứ đó còn có thể sử dụng ở đây hay không? Status mở ra!"

Dứt lời, trước mặt hắn liền xuất hiện một màn hình lập thể lớn, bao gồm các mục chính như tên, Level, HP, MP, STR, DEX, AGI, INT, Skill.... và vài mục nhỏ khác, giống như những bảng trạng thái nhân vật thường xuất hiện trong mấy game RPG.

"Còn tốt, trạng thái của mình vẫn là ở mức đỉnh cao như thế giới bên kia, sức mạnh của mình vẫn còn vẹn nguyên khi trở về thế giới này."

Đôi môi hắn cong lên một nụ cười thỏa mãn và tự tin, người thanh niên bước ra khỏi con hẻm nhỏ.

"Trái Đất! Trác Phàm này đã trở lại, những gì thế giới này nợ ta, ta sẽ bắt các ngươi hoàn trả lại gấp trăm lần... Ồ... bên kia có vẻ náo nhiệt, trước đi xem cái đã, nói không chừng còn có thể gặp người quen..."

***

Tập đoàn Thiên Lang, Lâm Vũ Đồng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa hết sợ, kinh nghiệm vài ngày qua cho cô một kết luận, Thiên Dạ tuyệt đối là một tên cuồng b·ạo l·ực, không biết bản thân phát bệnh thần kinh gì vậy mà lại dám nhảy chân vào việc của hắn.

Còn tốt là cái tên này bây giờ không giống như sẽ lập tức phát rồ.

Bất ngờ, Thiên Dạ thình lình đứng lại, nghiêng nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài. Theo quán tính, tay hắn tuột khỏi bàn tay của Lâm Vũ Đồng khi cô vẫn đi thêm một bước mới dừng lại, quay đầu nhìn hắn, có chút nghi ngờ, cũng có chút e sợ.

"Không phải là vẫn muốn quay ra ngoài đó h·ành h·ung đám bảo an kia một trận chứ?"

Lâm Vũ Đồng lo ngại nghĩ tới.

Nhưng là cô nghĩ nhiều, Thiên Dạ không làm vậy, hắn chỉ cười nhạt một tiếng rồi lại tiếp tục đi vào bên nơi tổ chức buổi tiệc bên trong. Dù nghi ngờ trước hành động kỳ lạ của hắn, nhưng Lâm Vũ Đồng cũng rất tò mò về việc tại sao Thiên Dạ lại xuất hiện ở đây, lại còn bị bảo an ngăn lại nhưng cô không hỏi, chính xác mà nói là không dám hỏi, yên lặng đi theo phía sau hắn.



Sảnh đường to lớn hiện ra trước mắt hai người, dù cho cùng lúc chứa hơn nghìn người cũng không cảm thấy chật hẹp chen chúc, từng bàn tiệc trải đầy thức ăn xa hoa được nấu lên bởi đầu bếp đỉnh cấp, phục vụ nam nữ mang theo khai rượu, bánh tới lui giữa đám người cũng không thiếu phần trang trọng.

Bất kỳ hạng mục nào cũng đều thể hiện lên địa vị siêu phàm và tài phú ít ai sánh kịp của tập đoàn Thiên Lang. Dù là các hào môn thế gia đã từng gặp qua không ít tràng diện hoành tráng cũng không thể không thổn thức tự xưng không bằng.

Tràng diện to lớn bật này vốn nên có giới truyền thông xuất trận, nhưng Lý Nguyên Thiên và Lý Nguyên Bá trông giữ cực kỳ nghiêm mật, không cho phép dù chỉ là một nhà báo hay phóng viên lọt vào. Mục đích chính của tiệc tối hôm nay còn chưa phải là thông tin có thể để giới truyền thông đưa ra thế giới.

Dạ hội còn chưa chính thức bắt đầu, Lâm Vũ Đồng đã vội vàng viện lý do tìm bạn để tách ra khỏi Thiên Dạ, ở cùng một chỗ với hắn làm cô cảm thấy áp lực không nhẹ. Lỡ mà làm hắn mất hứng một cái tát cho đi qua thì chắc bản thân chỉ còn húp cháo.

Thiên Dạ không biết ấn tượng của mình trong mắt Lâm Vũ Đồng đã tệ tới mức nào, có biết hắn cũng chẳng để tâm. Lười nhác động nhiều, hắn tìm một góc vắng ngồi xuống, tiện tay nhấc lên một ly rượu trái cây. Hắn đưa lên miệng uống một ngụm, ánh mắt liếc về phía xa xa bên kia, Lâm Vũ Đồng đang trò chuyện cùng một thiếu nữ, thình lình chính là Lạc Hân Minh.

Hôm nay cô cũng ăn vận cực kỳ lộng lẫy, một thân váy dạ hội lam nhạt, mái tóc dài búi cao, kèm theo một cái vương miệng nhỏ, khí chất có thể so với công chúa phong kiến phương tây xưa.

Lâm Vũ Đồng và Lạc Hân Minh mỗi người một vẻ, lại tràn đầy hơi thở của thanh xuân tuổi trẻ, đứng cùng chẳng những không che lấp lẫn nhau mà còn tôn lên vẻ đẹp của hai người. Dù là ở nơi đông đúc thế này cũng tương đối nổi bật, hấp dẫn tới không ít nam tử.

Thực ra lấy thân phận hai người thì còn chưa có tư cách nhận thiệp mời, có mời cũng là mời cấp bậc cha chú của họ. Nhưng Lý Nguyên Thiên nhớ lại lần đầu xung đột của hắn và Thiên Dạ, thì khi ấy hai người cũng ở đó, quan hệ với Thiên Dạ có vẻ không tệ nên mới phân ra hai tấm thiệp cho họ.

Dời đi ánh mắt của mình, Thiên Dạ muốn tìm thử Lý Nguyên Thiên giờ đang ở nơi nào, hắn khép hờ mắt lại, linh hồn dần khuếch đại, nhưng năng lượng linh hồn dù bao trùm cả đại sảnh cũng không thấy bóng dáng hắn đâu đâu, có lẽ là bận thật.

Tuy là không thấy Lý Nguyên Thiên đâu, Thiên Dạ lại tìm tới hai người quen, chính là chị em Liên Khinh Vũ đã ra khỏi nhà từ trưa tới giờ. Họ đang ở một góc khác trong đại sảnh, nhưng khác với cái góc vắng vẻ này của hắn, nơi đó lại rất náo nhiệt.

Hôm nay, phong cách của hai người cùng lúc bình thường không có bao nhiêu sai biệt, Liên Khinh Tuyết vẫn là một bộ áo kiểu cách tân trễ vai màu đen, Liên Khinh Vũ vẫn theo kiểu trang phục gothic hằng ngày của mình. Nhưng là khí chất cao quý được hình thành qua thời gian dài sống trong giới thượng tầng bây giờ lại hoàn toàn hiển hiện ra bên ngoài.

Nếu Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng là tương đối nổi bật, thì Liên Khinh Vũ và Liên Khinh Tuyết sẽ là tuyệt đối nổi bật. Vây quanh họ không chỉ có thế hệ thanh niên nam nữ mà cũng không thiếu người thế hệ trước, tựa như chúng tinh phủng nguyệt. Khỏi cần nghĩ nhiều cũng biết mục đích của đám người này chín phần mười là muốn đáp lên quan hệ với cây đại thụ Liên gia.

Chỉ tiếc là đối với sự nhiệt tình của đám người xung quanh, vẻ mặt của họ luôn nhất mực lạnh nhạt không thay đổi, tùy ý ứng phó qua loa. Liên Khinh Vũ thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét, nhưng cô vẫn luôn hàm dưỡng rất tốt nên không để lộ cảm xúc ra trên mặt, chỉ là thờ ơ đảo mắt nhìn quanh.

Rồi bất ngờ một quả đầu trắng bạc yên tĩnh trong một góc vắng rơi vào đáy mắt cô bé.

"Thiên Dạ?"



Ánh mắt Liên Khinh Vũ lướt qua, gần như trong tức thời liền nhận ra hắn, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Anh ta làm gì ở đây? Chờ đã... không lẽ..."

Nhớ đến mục đích thật sự của dạ tiệc đêm nay là đấu giá một thanh ma kiếm, lại liên hệ tới việc Thiên Dạ có thể quen biết một luyện khí sư, Liên Khinh Vũ không khỏi nổi lên mấy phần nghi vấn.

Tùy tiện tìm một lý do ứng đối, cô bé nhanh chóng thoát khỏi đám người vây quanh rồi đi về phía Thiên Dạ.

"Khinh Vũ? Em... Hả? Thiên Dạ?"

Hành động bất ngờ của Liên Khinh Vũ cũng làm Liên Khinh Tuyết chú ý tới Thiên Dạ đang ngồi ở góc bên kia, cô lạnh lùng tách khỏi đám đông và đi theo em gái mình đến chỗ thiếu niên tóc trắng. Dù tiếc nuối nhưng lại không dám làm hai tiểu thư Liên gia mất hứng, đám người chẳng thể làm gì khác hơn là tránh ra một con đường cho họ rời đi.

Liên Khinh Tuyết thậm chí còn nhanh chân hơn em gái mình, cô trước tiên đi đến trước mặt hắn, thẳng thừng chất vấn:

"Tại sao anh lại ở đây?

"Ta ở đâu liên quan gì tới ngươi?"

Thiên Dạ thờ ơ đáp lại.

"Anh thật sự coi lời tôi nói chỉ như gió thoảng bên tai ư?"

Liên Khinh Tuyết cố gắng để mình không gắt gỏng, thái độ của hắn gần đây luôn làm cô khó chịu.

"Ta nhớ rằng đã từng nói với ngươi là chuyện của ta không tới lượt ngươi quyết định, không sai đi?"

"Thiên Dạ! Có phải là anh muốn chống đối tôi hay không?"

Nhiều lần bị Thiên Dạ đối xử bằng giọng điệu như thế này, cơn giận của Liên Khinh Tuyết bây giờ đã ở trên ranh giới bùng nổ.

"Nè hai người, có gì từ từ nói sao, nơi này không thích hợp để cãi nhau."

Liên Khinh Vũ cảm thấy hơi hối hận khi hành động lúc nãy của mình dẫn tới tình huống hiện tại, nếu cô không đi qua thì chị cô có lẽ đã không thấy Thiên Dạ rồi, hai người cũng sẽ không cãi vả tới nơi, nhưng giờ có hối hận cũng không được gì, trước phải ngăn bọn họ lại đã.



Hàm dưỡng của Liên Khinh Tuyết được chứng minh là rất tốt, cô nhanh chóng đè nén lại cảm xúc của mình, từ trên cao nhìn xuống Thiên Dạ, lạnh lùng nói:

"Sau khi trở về chúng ta sẽ giải quyết luôn một lần, bây giờ thì anh nên đi theo chúng tôi, ở một mình không an toàn!"

"Liên Khinh Tuyết! Không ngờ tới thật là gặp được cô ở đây!"

Thiên Dạ đang há mồm muốn nói, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi đầy cợt nhã.

Nghe thấy tên mình được xướng lên với giọng điệu vô lễ như thế, Liên Khinh Tuyết quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên cao ráo với mái tóc rối bù và bộ đồng phục cũ kỹ bạc màu thong dong đi tới. Đôi mắt cô lập tức co rụt, như không thể tin vào mắt mình.

"Trác Phàm..."

"Phải! Là ta, ba năm không gặp cô vẫn nhớ kỹ tôi như vậy, đây có phải là một vinh hạnh?"

Cái người tên Trác Phàm mỉm cười, dù đứng đối mặt với Liên Khinh Vũ, hắn vẫn không lộ ra dù chỉ là một chút tự ti.

"Ba năm? Không phải chỉ mới một tháng thôi sao?"

Bên cạnh Thiên Dạ, Liên Khinh Tuyết vừa hồi phục lại từ kinh ngạc, nhíu mày nói.

"Chỉ một tháng? Vậy ra thời gian giữa hai thế không đồng nhất..."

Trác Phàm nghe Liên Khinh Tuyết nói thì sờ sờ cằm lẩm bẩm.

"Người quen?"

Thiên Dạ đưa tay chạm nhẹ vào người Liên Khinh Tuyết, tò mò hỏi. Trên người kẻ này hắn nhận ra mùi vị không thuộc về thế giới này, chắc hẳn phải có liên quan tới chấn động không gian mà hắn cảm thấy lúc nãy.

Liên Khinh Tuyết không nhìn Thiên Dạ, ánh mắt cô bé vẫn tập trung trên người Trác Phàm, nhưng cũng khẽ gật đầu.

"Anh ta là một trong số những người theo đuổi chị, một tháng trước còn mang theo một bó hoa hồng đỏ tới trước Bạch Anh Khu kêu gào bày tỏ, bị chị ấy vô tình từ chối thì thất thểu bỏ đi, nghe nói là ngay sau đó không lâu thì bị r·ơi x·uống b·iển m·ất t·ích... nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, thật không ngờ..."

Cô nói.