Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Trần Lãng Khách

Chương 28: Chặn cửa




Chương 28: Chặn cửa

Để Thiên Dạ thất vọng, Bạch Anh Khu không có nguyên liệu thích hợp mà hắn muốn, không còn gì khác để làm, hắn cũng lười nhác lại tìm, nên trở về phòng nằm lăn ra.

Lý Nguyên Thiên lúc nãy cũng đã liên lạc, đấu giá hội lần này ngoài Thiên Dạ cũng có vài người khác gửi hàng đấu giá, nói không chừng có thứ mà Thiên Dạ muốn.

Đối với việc này, hắn gật gù và bảo với Lý Nguyên Thiên đến hôm đó chính hắn cũng sẽ tới xem thử.

Khi Liên Khinh Vũ tỉnh dậy trên giường của mình thì đã qua nửa ngày, bên ngoài đã không còn ánh sáng.

"A..."

Cô bé chớp chớp mắt gượng ngồi dậy, nhưng một cơn đau nhói ở giữa trán khiến Liên Khinh Vũ nhíu mày bưng lấy đầu, nhẹ rên một tiếng, cảm thấy toàn bộ đầu óc mình hiện tại là một đống hỗn loạn.

Mất vài giây để cơn đau qua đi và ổn định lại trí óc, cô bé mới lờ mờ nhớ tới chuyện gì đã xảy ra với mình.

Lúc trưa cô và Thiên Dạ có xảy ra một trận cải vả nhỏ, cô còn muốn đánh gãy vài cái xương của hắn, chỉ là còn chưa thực hiện được đã bị hắn bất ngờ bắn cho ngất đi, nghĩ tới hẳn là Sanae mang cô về phòng.

"Khẩu súng đó... chắc chắn là ma cụ..."

Liên Khinh Vũ lẩm bẩm suy đoán, cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được sức mạnh bất thường mà nó tạo ra thôi. Một phát đạn bắn xuyên aura và làm cô ngất đi, sao có thể là một khẩu súng bình thường?

"Nhưng... anh ta lấy thứ ma cụ đó từ đâu ra...?"

Đây mới là điều quan trọng.

Ma cụ tuy hiếm, nhưng Liên Khinh Vũ đã từng nhìn thấy chúng không ít lần khi ở Liên gia, đối với thứ vật phẩm này cô cũng có kiến thức cơ bản.

Cái gọi là ma cụ chính là những vật dụng được yểm ma pháp vào, hoặc chứa đựng loại năng lực đặc thù nào đó được người chế tác dùng thủ đoạn không tầm thường phong tồn vào.

Ở đương thời, số lượng ma cụ rất ít ỏi, vì những người còn có khả năng chế tác ít tới đáng thương, tỉ lệ thành công cũng thấp vô cùng, cho nên lượng ma cụ tồn tại trong thời đại này phần lớn là được lưu truyền lại từ đời này q·ua đ·ời khác hoặc được khai quật ra từ các di tích cổ đại.

Do đó ma cụ dạng binh khí thường là đao, kiếm, cung, giáo,... các loại v·ũ k·hí lạnh.

Nhưng thứ mà Thiên Dạ sử dụng rõ ràng là một khẩu súng hiện đại, Liên Khinh Vũ thì không cho rằng thời xa xưa có ai biết súng là cái gì. Điều này có chút khó hiểu...

"Chẳng lẽ anh ta quen biết một người có khả năng chế tác ma cụ?"

Trong lúc Liên Khinh Vũ còn đang chìm trong mớ bòng bong của những cảm xúc ngạc nhiên, hoài nghi, bối rối... đan xen vào nhau, cửa phòng cạch một tiếng mở ra, chị cô bé, Liên Khinh Tuyết khoan thai bước vào.

"Ồ! Em tỉnh rồi à? Không sao chứ?"



Cô hỏi rồi đi đến bên cạnh giường em gái mình, kéo ghế ngồi xuống, không quên dùng tay xoa nhẹ trán cô bé.

"Chỉ đau một chút thôi, còn lại ổn cả..."

Liên Khinh Vũ nhỏ giọng trả lời.

"Thế, đã có chuyện gì xảy ra? Sanae nói là ngay sau khi chị đi không lâu thì có một t·iếng n·ổ lớn, khi cô ấy chạy đến đã thấy em nằm b·ất t·ỉnh giữa đống thân cây đổ gãy..."

"Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là vừa đặt chân vào level 4 nên em vẫn chưa khống chế tốt sức mạnh, nên mới để xảy ra tình trạng này, rồi dần dần cũng quen thôi."

Liên Khinh Vũ lựa chọn không nói cho Liên Khinh Tuyết biết sự thật, bởi vì cô bé cũng không chắc chắn rằng suy đoán của mình có đúng hay không. Vả lại để Liên Khinh Tuyết biết mình bị Thiên Dạ đánh ngất thì sẽ không hay lắm.

Xấu hổ là chuyện nhỏ, Liên Khinh Tuyết tức giận là chuyện lớn, bình thường chị cô có vẻ lạnh nhạt, nhưng bởi vì cha mẹ m·ất t·ích từ rất sớm, chỉ có hai chị em bên nhau nên Liên Khinh Tuyết thật sự rất quan tâm cô.

Nếu biết được em gái mình bị người khác làm tổn thương, thì chị ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Tới lúc đó thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối vô cùng. Thôi thì cứ lặng lẽ tìm thời gian thử nói chuyện riêng với Thiên Dạ.

"Là vậy à..."

Dù vẫn còn hoài nghi, nhưng Liên Khinh Tuyết cũng không hỏi thêm mà lấy ra hai tấm thiệp tím, rồi đặt một tấm bên cạnh Liên Khinh Vũ.

"Đây là...?"

Cô bé hỏi.

"Thiệp mời tới tiệc tối hai ngày nữa của tập đoàn Thiên Lang, nói là tiệc tối nhưng thật chất là đấu giá hội. Và xem ra, thanh ma kiếm kia rất có thể là thật..."

Liên Khinh Tuyết trả lời, trong đôi mắt cô lấp lóe một tia hưng phấn.

***

Thời gian hai ngày rất nhanh đã trôi qua, chị em Liên Khinh Tuyết đã ra khỏi nhà từ sớm, tới giờ vẫn chưa trở lại, nghe bảo là chuẩn bị tiền mặt làm cái gì đó. Chỉ để lại Sanae và Konoe ở lại Bạch Anh Khu.

Nhưng chuyện này không mấy liên quan tới Thiên Dạ, 6 giờ chiều, hắn lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi phòng, đi đến tập đoàn Thiên Lang.

"Không hổ là thế lực lớn nhất Thiên Thanh."



Tùy tiện hỏi một người đi đường, cũng đã biết được vị trí mà tập đoàn Thiên Lang tọa lạc. Nhìn tòa cao ốc đồ sộ trước mặt, hắn nhẹ nhàng cảm thán, chuẩn bị bước chân vào thì lại bị sáu tên bảo an chặn lại ngay cửa.

Sáu người với nét mặt lạnh lùng thiết huyết, nhìn qua cũng biết không phải hạng tầm thường. Một người trong số đó nhàn nhạt mở miệng:

"Mời ngài trình ra thiệp mời."

"Thiệp mời?"

Mí mắt Thiên Dạ khẽ cau lại, Lý Nguyên Thiên cũng không nói cho hắn muốn vào còn phải cần cái đồ chơi này. Định lấy điện thoại ra gọi cho Lý Nguyên Thiên, nhưng Thiên Dạ sực nhớ là hắn lấy điện thoại của Liên Khinh Vũ nhưng không lấy sạc, đã hết pin từ sáng sớm rồi. Tuy vậy, hắn vẫn bình tĩnh nói:

"Ta không có cái đó, nhưng ta đã hẹn trước với ông chủ các người, hay là vào trong thông báo cho hắn một tiếng đi."

Sáu người bảo an nghe hắn nói như thế, nét lạnh lùng trên mặt giảm đi vài phần, thay vào đó là mấy tia khinh thường.

Bọn hắn đúng là được nói cho biết hôm nay sẽ có một vị đại nhân vật tới, thậm chí lúc nãy Lý Nguyên Thiên còn đường đường đứng đây chờ đợi, nhưng bất ngờ có việc phải rời đi.

Để người thừa kế phải tự mình tiếp đón, thân phận vị đại nhân vật kia phải to tới dọa người. Nhưng người trước mắt này chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, trang phục trên người chất liệu nhìn qua thì tốt, nhưng lại không thuộc bất kỳ nhãn hiệu nổi tiếng nào.

Nhìn kiểu gì cũng không giống đại nhân vật.

Lại nói, từ sáng tới giờ bọn hắn cũng đã đuổi đi mấy cái người tự nhận vơ là có hẹn với ông chủ đây. Tất nhiên trong mắt họ, Thiên Dạ cũng đã trở thành cái thể loại này.

"Nhóc con, đây không phải nơi mà mày có thể đùa giỡn, không có thiệp mời thì mau biến đi, đừng để bọn này dùng tới b·ạo l·ực!"

Tên bảo an vừa nãy xin Thiên Dạ trình diện thiệp mời lập tức đổi giọng, mười phần khinh thường. Hắn không cách nào liên hệ thiếu nhiên gầy yếu trước mặt này với ba từ "đại nhân vật" cả.

Hắn xuy xuy cổ tay, tựa như đang đuổi cổ ăn mày.

Tiệc tối lần này tới không ít khách quý, không chỉ có người ở Thiên Thanh mà còn người ở bên ngoài tới, cả khách từ Lam Hải cũng có vài vị.

Người có tên, cây có bóng, Thiên Lang Hội là tồn tại bậc nào? Lý Nguyên Bá làm chủ của Thiên Lang Hội lại càng là nhân vật bậc nào?

Giẫm chân một cái có thể làm toàn bộ Thiên Thanh rung chuyển, sức ảnh hưởng của hắn thậm chí còn không chỉ nằm vẻn vẹn ở Thiên Thanh.

Với thân phận của hắn, dù là đại tiểu thư, đại công tử của các đỉnh cấp thế gia muốn gặp cũng chưa chắc hắn đã chịu bỏ thời gian ra gặp. Tiệc tối ngày hôm nay ở tập đoàn Thiên Lang đâu đâu cũng là xe đắt tiền xa hoa, người nào không phải là nhân vật có tiếng tăm tài sản ngàn vạn? Cán bộ nhà nước cũng là không ít.

Thằng nhãi này thì hay rồi, trực tiếp bảo bọn họ vào gọi ông chủ ra cho nó cơ.

"Còn không mau đi? Thật sự là muốn ăn đòn ư?"

Tên bảo an kia đã không còn kiên nhẫn, bước lên phía trước, toan nắm lấy cổ áo Thiên Dạ nhưng bị dễ dàng tránh được.



"Thái độ gì đây? Ta chỉ cần ngươi vào thông báo, còn ngươi lại muốn đuổi ta đi, cái tên Lý Nguyên Thiên chắc hẳn không bảo các ngươi làm ra hành động ngu ngốc này."

Thiên Dạ cảm thấy bất đắc dĩ, bề ngoài của hắn trông không đáng tin tới vậy ư.

Đám bảo an nghe hắn nói xong thì ôm bụng phá lên cười, nếu câu nói này được nói ra từ miệng một công tử nhà giàu nào đó, bọn họ có lẽ sẽ còn cân nhắc lợi - hại. Nhưng nói ra từ miệng một thằng nhóc thấp cổ bé họng thì lại chẳng khác gì một trò cười.

"Xem ra mày thật sự là thiếu đánh rồi! Lúc này mà còn nói nhảm như vậy. Tốt, để tao cho mày biết trên đời này có ít việc mà thằng nhóc như mày không nên nhận vơ."

Có chút xấu hổ vì lúc nãy bị Thiên Dạ dễ như không tránh được tay mình, tên bảo an kia bẻ ngón tay rốp rốp đi đến trước người hắn, năm tên còn lại cũng cười hắc hắc, bắt đầu xếp thành vòng tròn, bao vây tên kia và Thiên Dạ ở trong, ngăn lại không cho hắn chạy trốn.

Thiên Dạ vuốt mặt một cái, người ta cũng vì chức trách mới chặn đường hắn thôi, nếu bảo ai có lỗi trong chuyện này thì người đó phải là Lý Nguyên Thiên. Vì vậy hắn sẽ nhẹ tay một chút, đập b·ất t·ỉnh là đủ rồi.

Nghĩ vậy, Thiên Dạ nhấc nắm tay lên.

"Khoan đã! Cậu ta là bạn của tôi!"

Trong lúc tình hình đang căng thẳng, một giọng nói trong trẻo như chuông bạc nhưng mang theo vài phần hối hả từ phía ngoài vang tới.

Chỉ thấy Lâm Vũ Đồng khoác trên người váy dạ hội đỏ, như một nàng công chúa kiêu sa đang vội vàng đi tới, cô nắm lấy tay Thiên Dạ rồi chìa ra trước mặt đám bảo an một tấm thiệp mời.

"Thiệp mời ở đây, không phiền nếu như tôi mang thêm bạn mình theo tới chứ?"

Cô nói.

Đám bảo an nhìn về phía tấm thiệp, lại nhìn sang Lâm Vũ Đồng, cuối cùng cũng tránh ra một đường.

"Có thể, mời vào!"

Người có thể nhận tới tiệp mời không phải là người mà bọn chúng trêu vào được, nên chúng thức thời để Thiên Dạ và Lâm Vũ Đồng đi vào. Tuy là vậy, ánh mắt khinh miệt ném về phía Thiên Dạ vẫn không đổi.

"Tưởng gì... hóa ra là một thằng trai bao..."

"Vừa gầy vừa trắng, đúng là rất thích hợp với hai chữ này..."

"..."

Chúng không thèm che giấu mà còn lớn tiếng bàn luận.

Lâm Vũ Đồng lôi theo Thiên Dạ vừa đi được vài bước kém chút nhảy dựng lên. Nếu là cô không tới kịp thì đám bảo an này chắc chỉ có nước vào viện mà nằm. Bây giờ còn lớn tiếng như vậy? Không biết họa là từ miệng mà ra sao?

Cô rụt rè nhìn sang Thiên Dạ, chỉ thấy hắn dường như không thèm để tâm lắm, mới thở ra một hơi.