Chương 27: Cái gọi là Kiêu Hoành
"Nếu tính ra "em vợ" có một nửa là "vợ" mà tài sản của vợ cũng là của chồng, nên tài sản của em vợ sẽ có một nửa là của anh chồng..."
Ném chuyện tên quái dị nào tặng xe cho một đứa trẻ mười một tuổi ra sau đầu, Thiên Dạ thầm nghĩ.
Dù sao cái áo hắn đang mặc trên người cũng được làm lại từ đồ của Liên Khinh Vũ, điện thoại hắn đang dùng cũng là của cô bé, thêm một chiếc sportbike cũng chẳng khiến hắn cảm thấy có mặc cảm tội lỗi gì.
Chiếc xe này từ giờ là của hắn, chuyện đã quyết, Thiên Dạ quay sang Liên Khinh Vũ, bắt đầu một chủ đề khác:
"Nói đi, đi theo ta làm gì? Ngươi chắc không định nói mình chỉ đi ngang qua thôi đâu hả?"
"Đúng thật là tôi có chuyện muốn nói với anh đây?"
Cô bé đi đến trước mặt, nhìn thẳng vào mắt Thiên Dạ, tỏ vẻ nghiêm túc.
"Nói đi."
Thiên Dạ gật đầu, nể mặt xe, hắn sẽ tốn chút thời gian kiên nhẫn nghe xem con bé này muốn nói gì.
"Lời của chị tôi mặc dù có hơi khó nghe, nhưng đó hoàn toàn là sự thật và cũng vì tốt cho anh, vậy nên..."
"Dừng."
Tiếc là sự kiên nhẫn của Thiên Dạ không kéo dài quá lâu, Liên Khinh Vũ còn chưa nói hết câu đã bị hắn cắt ngang.
"Nếu lại định nói tới cái vấn đề ta không hiểu thế giới này to lớn ra sao, hay ta đang gặp nguy hiểm tính mạng thì ngươi không cần phải nhiều lời."
Hắn tỏ vẻ phiền chán mà dùng ngón tay út chọc chọc vào tai mình, sau đó quay người đi khỏi. Để cải tạo lại chiếc xe này cần một số nguyên liệu phù hợp, không thể qua loa như lúc làm với thanh kiếm kia, Thiên Dạ muốn liên lạc với Lý Nguyên Thiên xem hắn có thể tìm được hay không.
Bạch Anh Khu nói không chừng cũng có vài thứ có thể dùng được.
"Anh... quả nhiên là cái đồ tùy hứng và cứng đầu, với cái tính cách đó anh sớm muộn cũng chỉ rước họa vào thân thôi."
Liên Khinh Vũ nhanh chân chặn ngang đường Thiên Dạ, một lần nữa mặt đối mặt với hắn, giống như là đã hạ quyết tâm nếu hắn không nghe mình nói thì cô bé tuyệt đối sẽ không để hắn đi vậy.
Cô bé đã hứa với người ông quá cố của mình, sẽ quan tâm tới thiếu niên tóc trắng này. Chính vì thế mà Liên Khinh Vũ không thể nhìn hắn đâm đầu vào chỗ c·hết chỉ vì sự vô tri ngu xuẩn của bản thân hắn.
Hai người cứ thế nhìn nhau trong vài giây.
Cuối cùng, Thiên Dạ nhắm mắt lại, như đã chịu thua, nhưng hắn lại bất ngờ hỏi một câu chẳng hề liên quan.
"Ngươi biết hai chữ "Kiêu Hoành" có ý nghĩa như thế nào không?"
Dù có chút khó hiểu và nghi ngờ tại sao hắn lại hỏi như thế vào lúc này, nhưng Liên Khinh Vũ vẫn trả lời:
"Kiêu ngạo và ngang tàng?"
"Chính xác, ta đã từng được gọi bằng danh phong như thế..."
Đột ngột, Thiên Dạ bước lên trước, ép về phía Liên Khinh Vũ, theo bản năng cô bé giơ tay lên để chặn lại, nhưng là đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô lập tức bị hai tay hắn nắm chặt lấy khiến nó ẩn ẩn đau nhói.
Đùng một tiếng, Cô bé bị Thiên Dạ đè vào hông chiếc Limouse đen mà vẫn thường sử dụng trong tư thế hai tay giơ lên cao. Mặt hai người gần trong gang tất, có thể nghe thấy được cả âm thanh hô hấp của đối phương.
Liên Khinh Vũ thậm chí còn nhìn thấy từng sợi lông mi trắng bạc phía trên đôi mắt đen hơi chút thâm quầng của Thiên Dạ.
Nhìn lại, gã thiếu niên này trông cũng không xấu lắm. Một cảm giác kỳ lạ không tên bắt đầu len lỏi hình thành trong suy nghĩ của Liên Khinh Vũ.
Nghĩ tới, ngoài ông và cha ra, cô bé chưa từng tiếp xúc với nam tử nào gần tới như vậy.
Tình huống nhất thời trở nên vi diệu một cách mờ ám.
Cuối cùng đôi môi Thiên Dạ bắt đầu máy động, phá vỡ bầu không khí vi diệu kia.
"Nghe đây ranh con, những gì ta biết về thế giới này còn nhiều hơn tất cả những thứ các ngươi biết cộng lại đấy. Đừng có khoa tay múa chân ra lệnh cho ta phải làm gì. Các ngươi còn xa xa chưa có cái tư cách đó đâu."
Đây không phải một câu nói khoa trương, dù vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra được mình là ai, hay mình từng là gì, nhưng có một số chuyện hắn nhớ tới được cũng đủ khẳng định ít nhiều.
Trái Đất cũng chỉ là một hành tinh nhỏ nhoi bên trong một vũ trụ cấp thấp giữa vô số thế giới, chỉ như vậy mà thôi.
"Càng đừng dùng thường thức hạn hẹp của ngươi để áp đặt lên ta. Không có gì ngu ngốc hơn vậy đâu."
Thiên Dạ tiếp tục nói, một vài con bé còn chưa bước qua tuổi đôi mươi cũng đòi hắn phải tuân theo? Nực cười!
Cảm xúc kỳ lạ không tên vừa trỗi dậy trong thâm tâm Liên Khinh Vũ ngay lập tức bị bóp c·hết, thay vào đó là sự tiêu cực, có ý tốt nhưng lại bị phản ứng lại bằng thái độ như vậy, đổi lại là bất kỳ ai cũng đều sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Hừm!"
Liên Khinh Vũ nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, một khối không khí nhỏ cuồn cuồn hình thành giữa hay người, rồi đánh mạnh về phía Thiên Dạ.
Hắn lách người tránh đi, khối khí liền trượt khỏi mục tiêu mà bắn thẳng vào tường, đánh ầm một tiếng, không ít mảnh nhỏ tường bê tông đổ vỡ rơi xuống.
Uy lực đó nếu đánh trúng người thường thì nhẹ nhất cũng là gãy vài cái xương.
Nhìn ra được là Liên Khinh Vũ đã bị chọc giận, cô bé thậm chí đã nghĩ tới việc có đánh gãy xương Thiên Dạ cũng tốt, ít ra như vậy thì hắn sẽ yên ổn nằm một chỗ trên giường chứ không chạy loạn khắp nơi.
Dù không b·ị đ·ánh trúng, nhưng hành động tránh nhé vừa rồi của hắn vừa khiến Liên Khinh Vũ tranh thủ được khoảnh khắc sơ sẩy ấy, nhanh chóng thoát khỏi thế gọng kiềm, lạnh nhạt đứng tránh qua một bên nhìn hắn.
Thiên Dạ cũng nhíu mày, hắn không cần nhìn ra sau cũng biết khối khí nhỏ vừa rồi có sức mạnh cỡ nào, nếu không phải là hắn mà đổi lại một người khác, nằm trên giường vài tháng là ít.
Không ngờ tới là con nhóc này ra tay nặng như vậy, không phải là định cho hắn nằm trên giường thật đấy chứ?
"Thiên Dạ! Anh đã ngông cuồng như vậy, thì hôm nay chính tôi sẽ cho anh một bài học khắc ghi vào trong tâm khảm, để cho anh thu bớt cái tính khí của mình lại!"
Liên Khinh Vũ lạnh lùng nói, lấy cô bé làm trung tâm, từng luồng, từng luồng khí cuồn cuộn phóng ra, như cuồng phong bão tố, mạnh tới mức nhấc cô bé lên khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung.
"Tôi cho anh một cơ hội nữa, yên lặng trở về phòng, trong thời gian này đừng đi ra ngoài, nếu không..."
"Nếu ngươi còn lảm nhảm về cái chuyện này nữa thì ta sẽ dùng b·ạo l·ực để khiến ngươi phải im mồm."
Lời của Liên Khinh Vũ một lần nữa bị cắt ngang bởi Thiên Dạ, chỉ thấy hắn cũng đang lạnh nhạt từ dưới đất nhìn lên cô bé, trên tay cầm lấy một khẩu Desert Eagle, không chút do dự mà chỉ họng súng về phía cô bé.
Gương mặt Liên Khinh Vũ thoáng qua một nét ngạc nhiên khi nhìn thấy khẩu súng ngắn trên tay Thiên Dạ, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt như thường.
"Tôi không biết anh lấy từ đâu ra cái thứ đó, nhưng anh không thấy dùng cái đồ chơi này với tôi là một hành động rất ngu ngốc hay sao?"
Xác định, đối với siêu năng lực gia level 3, những kẻ có thể di chuyển với tốc độ siêu thanh, thì họ có thể xem phần lớn v·ũ k·hí nóng là đồ chơi, cho dù đánh lén thì lớp aura của họ cũng có thể dễ dàng chặn đứng đầu đạn.
Trừ phi vận dụng v·ũ k·hí đặc chế và khả năng đặc thù nào đó, hoặc huy động t·ên l·ửa đạn đạo. Nếu không chỉ dùng một cây súng ngắn mà muốn làm tổn thương họ chẳng khác gì người si nói mộng.
Level 3 còn như thế thì càng đừng nói tới kẻ đã đặt chân vào hàng ngũ level 4 như Liên Khinh Vũ.
Theo cô bé thấy, Thiên Dạ thật sự là không biết trời cao đất dày ra sao, nếu không thì đã chẳng hành động ngu ngốc như vậy. Ban đầu, Liên Khinh Vũ còn ẩn ẩn chờ mong xem Thiên Dạ dựa vào thứ gì mà dám ngông cuồng như thế, nhưng xem ra chỉ là cô nghĩ nhiều.
"Anh thật sự, thật sự rất cần một bài học đấy. Mở to mắt ra mà nhìn đi!"
Nói rồi, Liên Khinh Vũ khẽ nâng tay phải lên, những luồng không khí hội tụ và nén lại thành từng khối nhỏ bay xung quanh cô, không ngừng xoay chuyển, rồi bất ngờ bay về phía Thiên Dạ như những mũi tên rời khỏi cánh cung.
Mặc cho những khối khí kéo theo gió lốc cuồn cuộn bắn tới, Thiên Dạ vẫn không hề dao động mà chỉ nhếch môi lên một chút.
Đùng!
Hắn kéo cò, nhưng thứ bay ra khỏi họng súng không phải là đầu đạn, mà giống với Liên Khinh Vũ, đó là một khối không khí được nén lại.
Chỉ là nếu xét về uy lực lẫn tốc độ, nó đều vượt quá xa những quả cầu khí của Liên Khinh Vũ.
Trong nháy mắt, "viên đạn" của Thiên Dạ xé tan toàn bộ cầu khí bắn tới, đục xuyên qua dòng năng lượng dâng trào như bão tố đang bao bọc lấy Liên Khinh Vũ, lớp aura mỏng manh của cô không đủ để cản lại đòn đánh này cũng bị phá tan như giấy trước mũi đao, cứ thế trực tiếp đánh vào giữa trán cô bé.
Nhanh tới mức Liên Khinh Vũ chỉ kịp trừng mắt kinh ngạc đã bị xung lực to lớn vô tình đánh bay.
Như một mẩu rác giữa giông tố, cơ thể mảnh mai của cô bé b·ị đ·ánh bật ra khỏi gara xe, ầm ầm đụng gãy vài gốc anh đào trắng bên ngoài mới dừng lại.
Liên Khinh Vũ không thể rên rỉ trong đau đớn bởi vì cô bé sớm đã mất đi ý thức ngay từ khi lãnh trọn "viên đạn" kia vào đầu. Giữa trán cô bé sưng tấy lên, hiển nhiên là một đòn vừa rồi không hề nhẹ.
Nếu không bị ngất nói không chừng cô béđã đau tới mức khóc lên mất rồi.
Bên trong gara, Thiên Dạ thản nhiên bước ra, xoay xoay khẩu Desert Eagle rồi cho lại vào bên trong áo khoác. Nói tới, khẩu súng này vốn dĩ thuộc về Trần Hồng, hắn thấy khá thú vị nên vẫn giữ tới giờ, tiện tay cải tạo nó một chút.
Bây giờ nó không cần dùng đạn, chỉ cần năng lượng đầy đủ thì muốn bắn bao nhiêu lần cũng được. Tất nhiên thỉ tùy khả năng khống chế năng lượng của mỗi người mà uy lực bắn ra cũng khác nhau.
Nếu Thiên Dạ muốn thì một phát bắn nổ đầu Liên Khinh Vũ cũng dư xài.
"Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi thì cứ thích nói nhảm..."
Bỏ lại những lời đó, lại không thèm nhìn tới thiếu nữ vừa bị mình h·ành h·ung b·ất t·ỉnh, hắn xoay người bỏ đi. Con bé muốn đánh gãy xương hắn, còn hắn chỉ đánh ngất thôi đã là rất nhân từ rồi.
Bây giờ thì nhìn một chút, Bạch Anh Khu này có cái gì thích hợp có thể dùng để cải tạo chiếc sportbike theo ý hắn muốn hay không.