Chương 26: Người hai thế giới
Thái dương giữa trời, chiếu rọi xuống nhân gian từng tia nắng sáng gay gắt ấm nóng. Tại trên đỉnh cao ốc của tập đoàn Vạn Thịnh, một thiếu niên với mái tóc rực sáng chói chang dưới nắng im lặng nhìn xuống, bao quát toàn cảnh Thiên Thanh thu vào trong tầm mắt.
Năng lượng linh hồn khổng lồ lại một lần nữa bùng phát, nhanh chóng đem thành phố này bao trùm. Trong nháy mắt toàn bộ Thiên Thanh hiện ra trong đầu Thiên Dạ như một hình chiếu lập thể, hằng hà sa số thông tin giống như n·ước l·ũ cuồn cuộn đổ vào.
Người người tấp nập qua lại, kẻ hối hả làm việc, kẻ tranh thủ nghĩ ngơi, cũng không thiếu kẻ ăn chơi sa đọa, kéo bè kéo lũ. Thậm chí một vài hành động phi pháp đang bí mật diễn ra cũng như những cuộn phim chạy qua trong đầu hắn.
Quá nhiều thông tin thừa thải không cần tới nhất thiết phải chọn lọc ra. Thiên Dạ tập trung vào phần sát niệm đang nhắm vào hắn rải rác trải dài khắp thành phố, nơi phát ra tới những sát niệm này đồng dạng tỏa ra năng lượng mãnh liệt, lại còn mang theo oán khí nhàn nhạt, hiển nhiên không phải người thường. Thiên Dạ mười phần chắc chín đám người này là sát thủ vì mạng hắn mà tới.
Hắn rời khỏi Bạch Anh Khu cũng không phải chỉ vì kết liễu Trần Tiêu Dung mà thôi.
Tại thời điểm lúc nãy, lần đầu khuếch đại năng lượng linh hồn, hắn cũng đã cảm thấy lượng sát niệm này rồi. Mặc dù sát niệm từ Trần Tiêu Dung dành cho hắn là to lớn và nồng đậm nhất, nhưng số lượng sát niệm nhắm vào Thiên Dạ lại không chỉ giới hạn ở con số một.
Lần này triển khai năng lượng linh hồn, cốt yếu là để xác định lại vị trí của đá·m s·át thủ này một lần nữa.
Hắn muốn một mẻ hốt gọn tất cả.
Mà kẻ gần nhất cũng cách hắn không quá xa, chỉ khoảng năm trăm mét về hướng bắc.
Cộp!
Thiên Dạ bước ra một bước, bằng tốc độ mà mắt thường không thể phát hiện được gì, cả người hắn lao đi cực nhanh, nhằm về hướng kia mà tới, để lại một trận cuồng phong cuốn theo cát bụi ở những nơi mà hắn đi qua
Một ngày này, hơn ba mươi người lặng yên không một tiếng động, không để lại dấu vết gì mà tiêu biến khỏi thế gian.
***
Khi Thiên Dạ xuất hiện trong gian phòng của mình lần nữa, đồng hồ đã điểm 12 giờ 17 phút, tính ra từ lúc hắn rời đi đến bây giờ cũng chỉ mới tầm 30 phút, lúc này cũng đã gần tới giờ ăn trưa ở Bạch Anh Khu.
Đổi bộ đồng phục trên người sang thường phục hằng ngày, mặc vào chiếc áo khoác tự hắn làm hôm trước, Thiên Dạ đẩy cửa phòng đi ra, chậm rãi bước xuống phòng ăn.
Như thường lệ, chiếc bàn ăn dài theo kiểu quý tộc đã dọn đầy thức ăn sang trọng xa hoa, với Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ ngồi ở mỗi đầu, Sanae và Konoe phân biệt tương ứng đứng hầu sau lưng mỗi người, đang chuẩn bị dùng bữa.
Đôi lúc Thiên Dạ trước đây cũng tự hỏi, chỉ có vài đứa con gái mảnh mai thì có cần thiết phải dọn lên cả một bàn ăn vĩ đại thế không? Nhìn kiểu gì thì cũng chẳng thể hình dung được bọn họ làm cách nào để thanh lý hết đám thức ăn này ngoài đổ bỏ.
Kể cả hắn bây giờ cũng cảm thấy bọn họ thuần túy chỉ là lãng phí mà thôi. Nhưng kệ, dù sao thì cũng chẳng phải tiền của hắn.
Và rồi Thiên Dạ chễm chệ ngồi vào bàn trong ánh mắt ngạc nhiên của Liên Khinh Tuyết và Konoe. Bình thường thấy mặt họ là hắn đã cúi đầu lãng đi nơi khác, đừng nói là ngồi cùng bàn ăn, chỉ ở chung một phòng thôi hắn cũng không có cái tự tin đó rồi. Mọi khi vẫn là Sanae mang thức ăn lên phòng cho Thiên Dạ, hoặc là hắn chỉ ngồi vào bàn khi mà tất cả mọi người đã rời đi.
Không chỉ hành vi và giọng điệu ban sáng kỳ lạ, mà có vẻ lá gan hắn gần đây có vẻ cũng to ra không ít rồi. Liên Khinh Tuyết thầm cho là như vậy.
Chỉ là cô còn không biết, lá gan của Thiên Dạ còn to hơn cô nghĩ nhiều, đã to tới độ hắn dám vào cùng một hồ tắm với em gái cô trong tình trạng cả hai đều k·hỏa t·hân. Thậm chí còn nói chuyện một cách bình thường như thể việc hắn làm chẳng có gì đáng nói.
Về phần Liên Khinh Vũ, cô bé vốn không quan tâm với mấy chuyện thế này, thêm nữa là một tuần nay đã đủ để cô quen mắt với hành vi khác thường của hắn rồi.
Thực tế, Thiên Dạ không muốn ngồi cùng bàn ăn với chị em Liên Khinh Tuyết không phải vì hắn không có can đảm đó, cũng không phải vì hắn tự ti. Đơn giản chỉ là Thiên Dạ chán ghét cái bộ mặt lạnh tanh kiểu người sống chớ gần của hai người họ mà thôi, ăn mất vị.
Còn với Thiên Dạ hiện tại, nếu hắn nhớ không lầm thì ngồi ăn với xác c·hết hắn cũng đã từng rồi, chỉ là hai con nhóc mặt lạnh thì có tính là gì. Vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu được.
Bữa ăn không vì sự xuất hiện thình lình của Thiên Dạ mà gián đoạn. Ba người tiếp tục dùng bữa trong im lặng, nhưng không khí vì sự tồn tại của hắn mà trở nên có chút câu nệ khác lạ.
Thẳng cho đến khi chị em Liên Khinh Tuyết dừng lại, dù là không có người ngoài nhưng cả hai vẫn dùng khăn lau miệng một cách đầy tao nhã, đây là thói quen hình thành do nền giáo dục lâu dài kiểu quý tộc. Sanae và Konoe cũng bắt đầu dọn dẹp.
Thiên Dạ dường như đã cảm thấy thỏa mãn, hắn đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
"Thiên Dạ!"
Liên Khinh Tuyết thình lình kêu lên một tiếng gọi lại hắn, Thiên Dạ đừng chân, hơi chút quay đầu, tỏ ý đang nghe cô nói.
"Điều này rất quan trọng, nhưng anh có vẻ lại xem nhẹ nó, nên tôi buộc phải nhắc lại lần nữa, thời gian này tốt hơn hết anh nên ở lại Bạch Anh Khu, an phận chút đi!
Hôm nay vì có chúng tôi, Quân gia mới có thể bỏ qua việc này, do đó nên anh mới bình yên vô sự mà bước ra khỏi sở cảnh sát. Có ít người anh vĩnh viễn không cách nào trêu nổi.
Mạng sống của anh đang bị nhắm tới, đừng có tạo thêm bất kỳ rắc rối nào, bọn tôi lại không rảnh cũng không có thời quan tâm chiếu cố anh cả ngày đâu."
Những lời này của Liên Khinh Tuyết thật sự cũng có phần nào xuất hiện từ ý tốt, nhưng thái độ từ trên cao nhìn xuống và giọng điệu như đang ra lệnh của cô lại cũng hiển hiện rõ ràng.
"Ngươi gọi ta lại chỉ muốn nói như thế?"
Không kiêu ngạo với ai khiêm nhường, tuyệt không khiêm nhường với kẻ kiêu ngạo, hiển nhiên là Thiên Dạ sẽ không cho cô thái độ tốt đẹp gì.
"Trên hành tinh này không có kẻ mà ta không thể trêu nổi. Còn nhắm tới mạng sống của ta? Vậy thì dùng mạng của chúng đưa tới đi.
Thế giới này còn không ai có tư cách ra lệnh cho ta, ngươi lại càng không thể. Ta làm gì còn không tới lượt ngươi quyết định đâu."
Lời nói vừa dứt, bóng hình hắn cũng đã khuất sau cánh cửa phòng ăn, để lại bốn cô gái sững sờ thật lâu mới có thể khôi phục bình tĩnh.
Cả Liên Khinh Vũ là người tiếp xúc với Thiên Dạ nhiều nhất trong một tuần trở lại đây, cũng không khỏi thẩn thờ. Thời gian này đúng là hắn trở nên tùy hứng rất nhiều, nhưng đây cũng là lần đầu cô nhìn thấy thái độ của hắn đột ngột trở nên gay gắt như vậy.
Liên Khinh Tuyết cau mày, cô lắc đầu, thì thầm tự nói:
"Hùng ưng chao lượn ngang dọc thiên không còn chưa dám nói bầu trời kia rộng lớn bao nhiêu, loài ếch nhái cả đời dưới giếng lại dễ dàng đưa ra câu trả lời.
Có thực lực tự tin là tốt, nhưng không có sức mạnh tương ứng lại mạnh miệng ngông cuồng thì chỉ là ngu ngốc. Thế giới này lớn hơn anh nghĩ rất nhiều...
Trái Đất vẫn đang khôi phục, sớm thôi, sẽ có một ngày anh thấy được sự cách biệt đẳng cấp của người với người là to lớn nhường nào. Tới lúc đó hy vọng anh có thể nhận ra so với ảo tưởng thì thực tại tàn khốc vỡ nào."
Nhẹ nhàng đứng dậy, Liên Khinh Tuyết mang theo Sanae ra ngoài, cô muốn xác nhận thực hư của thông tin về ma kiếm mà Thiên Lang Hội sắp bán đấu giá trong vài ngày tới. Còn về Thiên Dạ, Liên Khinh Tuyết đã không còn hứng thú nói nhiều, dù mang danh nghĩa vợ chồng chưa cưới, cô và hắn cơ bản vẫn là người hai thế giới.
Thiên Dạ nhiều lắm cũng chỉ là quân cờ hữu dụng với cô mà thôi.
***
Sau khi rời khỏi phòng ăn, Thiên Dạ cũng không trở lại phòng mình mà lựa chọn ra vườn đi dạo, vừa mới nhét căng dạ dày, hắn không muốn lại nằm lăn ra.
Đối với suy nghĩ của Liên Khinh Tuyết và những người còn lại, Thiên Dạ vốn không thèm để tâm tới, đạo đã bất đồng, có nói tiếp cũng thế, họ muốn nghĩ gì thì cứ mặc họ nghĩ.
Nhưng là nhìn vẻ mặt sững sờ của họ, Thiên Dạ lại cảm thấy thú vị vô cùng. Hắn đột nhiên nhận ra, chọc tức mấy con bé kiêu ngạo cả ngày mặt cứ đơ ra, khiến tụi nó phải lộ ra biểu cảm tức giận hay kinh ngạc cũng là một việc làm tương đối hay ho đó chứ.
Nhàn nhã đi quanh chừng mười phút, một vật thể từ gara để xe phía trước thu hút ánh nhìn của hắn.
Đó là vật gì đó trông có vẻ là một chiếc sportbike được một tấm vải bạt phủ lên. Một thứ bám đầy bụi nằm lọt thõm giữa vài chiếc xe Ferrari và Mercedes sang trọng lại phá lệ trông khá nổi bật.
Thiên Dạ nhanh chóng đến gần, rồi lật tung tấm vải ra, hình thù của chiếc sportbike hiện rõ trước mắt hắn. Đó là một chiếc Kawasaki Ninja ZX-10RR đen có thiết kế khỏe khoắn, với động cơ 1000 cc, chiếc xe này là sự thể hiện hoàn hảo của hai khái niệm "tốc độ" và "sức mạnh".
Ánh mắt hắn thoáng sáng lên một chút, là đàn ông ai lại không có một phần đam mê xe cộ và tốc độ, dù cho đó có là một đứa trẻ mồ côi như Thiên Dạ, hắn cũng từng ước muốn có một chiếc. Chỉ tiếc là lúc đó hắn cũng tự hiểu mình, nên phần mơ ước này cũng chỉ có thể chôn xuống đáy lòng.
Ngày hôm nay, phần ước mơ tưởng chừng đ·ã c·hết đó lại một lần nữa được nhen lên khi mà chiếc xe này xuất hiện.
Có điều so với tốc độ mà tự hắn có thể đạt được hiện tại, chiếc Kawasaki Ninja ZX-10RR này trông lại khá giống... gân gà.
"Có lẽ mình phải cải tạo nó một chút..."
Thiên Dạ nghĩ thầm, chậm thì đã sao, hắn vẫn có thể dùng chú ấn để làm nó chạy so với t·ên l·ửa còn nhanh hơn.
"Anh đang làm gì trước xe của tôi thế?"
Trong lúc Thiên Dạ đang vì nên lựa chọn dùng loại chú ấn nào mà trầm tư thì giọng nói của Liên Khinh Vũ bỗng truyền tới từ sau lưng.
Cô bé đã theo chân hắn từ nhà ăn tới đây. Cơ mà
"Xe của ngươi...?"
Thiên Dạ nhướng mày.