Chương 25: Chủ mưu
Khi ba người trở về đến Bạch Anh Khu, Liên Khinh Vũ và Liên Khinh Tuyết thở nhẹ một hơi, coi như là tạm thời yên tâm. Nhưng như thế này cũng không phải là cách, cái mạng của Thiên Dạ vẫn còn đang bị treo giá. Một trăm triệu USD không phải con số nhỏ, số tiền đó sẽ hấp dẫn tới không ít kẻ bán mạng. Hơn nữa, một thế lực lớn như Tổ Chức Sát Thủ Thế Giới cũng đã nhận nhiệm vụ này, họ sẽ không dừng lại cho đến khi triệt hạ được mục tiêu.
Muốn giải quyết hoàn toàn vấn, trừ khi là tìm được người đã treo giá, buộc hắn rút lại đơn hàng đã ra. Nhưng hiện tại lại chẳng có bao nhiêu manh mối...
Không như em gái mình, sự quan tâm của Liên Khinh Tuyết dành cho Thiên Dạ chỉ là mối quan hệ lợi ích không hơn. Tuy là vậy, nhưng bấy nhiêu đã quá đủ để cô buộc phải giữ cho hắn an toàn.
"Thiên Dạ, bây giờ tôi sẽ nói cho anh..."
Liên Khinh Tuyết quay người ra sau, bắt đầu chuẩn bị giải thích cho Thiên Dạ biết tình hình, nhưng nơi mà hắn lẽ ra đang đứng giờ phút này lại trống không.
"A, giờ ta lại đột nhiên lại chẳng muốn nghe nữa. Thứ lỗi, ta về phòng đây."
Và giọng nói của hắn lại vang lên từ phía dãy hành lang bên cạnh, khi cô nhìn sang chỉ thấy hắn để lại một bóng lưng lười nhác chầm chậm xa dần. Về cơ bản Thiên Dạ chỉ không ưa nhìn cái vẻ mặt cao ngạo và thần bí của họ nên mới cố tình làm vậy để trêu cợt họ mà thôi, nghe lại những chuyện hắn đã biết rồi? Có ý nghĩa gì không?
"Anh!"
Kể cả có là Liên Khinh Tuyết cũng không khỏi cảm thấy có chút bực bội. Lúc nãy ngoài đường thì làm ầm lên về việc bọn họ giữ bí mật, tới khi định nói thì hắn lại ra vẻ bất cần, không muốn nghe? Thể loại gì đây?
Hết lần này tới lần khác, Liên Khinh Tuyết lại chẳng thể làm gì hắn, chẳng lẽ phải chạy tới tát vào mặt hắn một cái? Nhưng như vậy thì mất thân phận quá.
"Có chuyện gì xảy ra với tính cách của anh ta vậy?"
Cô khó chịu hừ một tiếng.
"Bỏ đi, anh ta hành động kỳ lạ như vậy từ cả tuần trước. Quan trọng nhất là đã tìm được anh ta rồi. Tạm thời cứ tính vậy đã."
Liên Khinh Vũ vỗ vai chị mình rồi nói, cô bé cũng hết cách với cái thái độ của Thiên Dạ rồi, chỉ là không hiểu sao Liên Khinh Vũ lại cảm thấy Thiên Dạ bây giờ lại thuận mắt hơn kẻ lầm lũi thảm hại trước đây nhiều.
"Phải rồi, chị nói có hai việc khiến chị phải trở lại sớm, Thiên Dạ là một, vậy việc thứ hai đây?"
"Về việc đó, trước tiên em không định hỏi mấy ngày nay chị đã đi đâu sao?"
Ngồi xuống bộ ghế salon đặt trong phòng khách, Liên Khinh Tuyết có hơi uể oải nói, cô ngoắc tay ra hiệu cho Konoe mang lên một bàn trà.
"Nếu chị muốn nói..."
Liên Khinh Vũ gật đầu, ngồi xuống bên phía đối diện với cô.
"Có một người nông dân ở ngoại ô Lam Hải tình cờ phát hiện ba trái cây kì lạ mọc ra trong vườn táo ông ta, óng ánh, đỏ tươi như được đúc từ hồng ngọc.
Hiếu kỳ ông ta ăn thử một quả thì bỗng nhiên thức tỉnh rồi, chị định đến thương lượng mua lại, nhưng tiếc là đã muộn, nó đã bị Quân gia nhanh chân mua mất.
Lẽ ra chị còn định đến Quân gia tiếp tục thương lượng, thì nhận được hai tin tức trọng yếu nên buộc phải quay về."
Sau khi nói một tràng dài, Liên Khinh Vũ đưa tách trà đen mà Konoe vừa mang ra lên môi nhấp một ngụm làm dịu cổ họng, cô thoáng trầm ngâm một vài giây như thể đang cân nhắc xem tiếp theo nên nói thế nào cho dễ hiểu.
"Một thì em biết rồi đấy, Thiên Dạ đang gặp nguy hiểm. Còn chuyện thứ hai, điều này mới là tối quan trọng, em biết Thiên Lang Hội chứ?"
Cô tiếp tục.
"Biết."
Liên Khinh Vũ trả lời ngắn gọn, dù không thường xuyên tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng những thông tin cơ bản như ai là kẻ thống trị thành phố mình đang ở thì cô bé vẫn biết. Chưa kể gần đây vì Thiên Dạ mà cô và họ còn xảy ra ma sát nhẹ.
"Trong vài ngày tới, bọn họ sẽ tổ chức một buổi đấu giá, nghe nói là có cả xác c·hết một con ma thú và một thanh ma kiếm. Chỉ là vẫn chưa xác định được đây có phải là sự thật hay không."
Tất nhiên Liên Khinh Tuyết hiểu em gái mình là loại người không thường tiếp xúc với thông tin, cô dùng tay vuốt vuốt mái tóc đen mượt của mình, trông có vẻ hơi lơ đễnh nhưng thực tế lời giải thích của cô vẫn rất cặn kẽ.
"Ma thú và ma kiếm? Nếu là thật thì tuyệt đối đáng giá hơn chỉ là một hai dị quả nhiều."
***
Nếu nghe được cuộc trò chuyện của hai chị em, có lẽ Thiên Dạ sẽ ngăn họ đánh chủ ý của mình tới mấy món đồ tiện tay phẩy một cái là có được đó rồi, chỉ tiếc là hiện tại hắn đã về tới phòng mình và đóng cửa lại.
Sau khi vào phòng, Thiên Dạ một mực đứng đấy, im lặng không lên tiếng, có chút việc cần hắn phải giải quyết. Sức mạnh linh hồn lấy hắn làm trung tâm cực nhanh khuếch đại, chẳng mấy chốc đã bao phủ hoàn toàn phạm vi bán kính một trăm cây số xung quanh.
"Ở nơi đó à..."
Cặp mi đang khép chặt thình lình mở ra, để lộ đôi đồng tử trống rỗng vô tình. Trong nháy mắt, cơ thể Thiên Dạ đột ngột biến mất, tiêu biến vào hư không.
***
Lam Hải, tại trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc đồ sộ, một người đàn ông tuổi chừng năm với gương mặt mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng đang ngồi trên ghế, thông qua lớp kính cường lực nhìn xuống bên dưới thành phố nhộn nhịp bên dưới, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau lưng hắn là một cái bàn làm việc bề bộn giấy tờ và chiếc bảng đề ba chữ "Tổng giám đốc".
Tòa nhà này là trụ sở chính của tập đoàn Vạn Thịnh, một trong những thế lực giàu có bậc nhất ở Thiên Thanh, so với tập đoàn Thiên Lang cũng chỉ kém hơn vài phần. Mà người đàn ông này chính là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Vạn Thịnh - Trần Tiêu Dung.
Vài ngày trước, con trai hắn - Trần Hồng không hiểu thấu đột nhiên c·hết rồi, bị một công trình đang thi công sụp xuống đè đến không còn nhìn ra nhân dạng. Trần Tiêu Dung chỉ có mỗi một đứa con trai này, vợ hắn vì sinh khó nên c·hết ngay sau khi Trần Hồng chào đời, do đó hắn đặc biệt yêu thương, thậm chí là có phần dung túng, muốn bồi dưỡng Trần Hồng trở thành người thừa kế của mình.
Dù kết quả điều tra nghiệp vụ cho rằng do người của hắn xảy ra xung đột, dùng súng đấu đá lẫn nhau, làm động vào vài khu vực yếu hại chưa hoàn thành của công trình khiến nó sụp đổ. Nhưng Trần Tiêu Dung lại không cho rằng như thế, vệ sĩ của Trần Hồng là do hắn đặc biệt chọn ra một cách tỉ mỉ, làm sao có chuyện sẽ xảy ra xung đột hay là phản bội các kiểu?
Việc này chắc chắn phải có ẩn tình.
Nên Trần Tiêu Dung đã tự phái người điều tra, và sau đó biết được vào cái hôm con trai hắn c·hết, Trần Hồng đã xảy ra xung đột với một thằng nhóc cùng trường. Chiều hôm ấy chính vì muốn báo thù mà Trần Hồng mới huy động nhiều vệ sĩ riêng như vậy.
Sau đó thì con hắn c·hết rồi, còn thằng nhãi kia vẫn nhảy nhót tưng bừng.
Nói rằng việc này cùng thằng nhãi đó không có liên hệ, đ·ánh c·hết hắn cũng không tin. Chỉ là Trần Tiêu Dung không có bất kỳ bằng chứng nào mà thôi. Nhưng thế thì sao? Như vậy cũng đâu thể ngăn hắn quyết tâm trả thù.
Hắn muốn kẻ liên quan tới c·ái c·hết của con hắn cũng phải c·hết, nợ máu phải trả bằng máu!
Nhưng thân phận của thằng nhãi kia lại khá đặc thù, dù muốn thừa nhận hay không thì cái danh nghĩa con rể tương lai của Liên gia vẫn còn đó. Nếu chỉ là vài trận ẩ·u đ·ả nhỏ của người trẻ tuổi, thì Liên gia sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu xảy ra nhân mạng thì chẳng khác nào trực tiếp vả vào uy nghiêm của Liên gia cả, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi yên. Dùng cách bình thường thì không thể đạt được cái gì.
Vậy nên hắn đã treo giá cho mạng sống của thằng nhãi kia, tìm tới những kẻ bán mạng vì tiền, thậm chí là Tổ Chức Sát Thủ Thế Giới.
Số tiền ban đầu hắn định ra là mười triệu USD, Trần Tiêu Dung cho rằng đối với một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch thì bấy nhiêu là quá thừa thãi. Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn vẫn còn quá xem thường Liên gia.
Mười triệu USD là không đủ để bọn sát thủ kia đối mặt với nguy cơ chọc giận Liên gia. Không còn cách khác, hắn chỉ có thể nâng giá lên gấp mười lần, lúc này mới có kẻ lục tục tiếp nhận ra tay.
Cho dù là đối với tập đoàn Vạn Thịnh thì một trăm triệu USD cũng không phải là con số nhỏ có thể tùy tiện sử dụng. Lấy ra số tiền đó thì cũng khiến cả cái tập đoàn này thương gân động cốt, làm căn cơ bất ổn. Nhưng ý hắn đã quyết, không nên xem thường ý chí của một người cha mất con đã quyết sống mái một trận.
Tổ Chức Sát Thủ Thế Giới cũng đã nhận vụ này, c·ái c·hết của thằng nhãi kia mười phần chắc chín, nhưng Trần Tiêu Dung vẫn ẩn ẩn cảm thấy một cái gì đó bất an.
"Chắc mình nghĩ nhiều thôi... Dù sao cũng chỉ là một thằng nhãi con..."
Hắn thở hắt ra một hơi, quay ghế trở lại bàn làm việc, để rồi kinh hãi phát hiện, trong căn phòng lẽ ra chỉ có một mình hắn, lại chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm một thiếu niên với bộ trang phục đen tuyền và mái tóc bạc trắng nổi bật.
"Mày... mày..."
Trần Tiêu Dung càng kinh hãi hơn khi nhận ra kẻ đang ở bên kia lại chính là thằng nhóc mà hắn vẫn đang nghĩ tới nãy giờ. Hắn muốn báo động, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà trở nên cứng đờ, một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Bị đôi mắt thiếu niên kia quét tới, Trần Tiêu Dung chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh như đang bị vây hãm giữa bão tuyết vùng cực. Một đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo và vô tình, một đôi mắt không thể nào thuộc về con người.
Lúc nãy Thiên Dạ đã dùng sức mạnh linh hồn của mình trọn vẹn bao phủ toàn bộ Thiên Thanh. Lần theo nhân quả, nơi đây là nơi duy nhất oán niệm dành cho hắn xông lên tới tận trời, cô đặc thành sát niệm.
Khi nhìn thấy hai chữ Vạn Thịnh, và người đàn ông trước mắt này, Thiên Dạ về cơ bản đã hiểu được tại sao lại có kẻ muốn mình c·hết rồi.
Người đàn ông này và Trần Hồng - kẻ hắn từng g·iết, có quan hệ huyết mạch phụ tử.
Một người cha vì c·ái c·hết của con mình mà muốn báo thù, cái này không sai.
Nhưng, chuyện tới nước này, đúng hay sai đã chẳng còn quan trọng nữa. Thiên Dạ chỉ biết người đàn ông trước mặt này có sát niệm cực kỳ mạnh với hắn, như vậy là đủ rồi. Và vì con mình mà báo thù, chưa đủ lý do để Thiên Dạ bỏ qua cho gã. Lại nói, Trần Hồng ngang ngược bất trị như vậy, ảnh hưởng từ sự dung túng của người này chắc chắn là không nhỏ.
"Ta tới để kết thúc ngươi."
Hắn cuối cùng cũng mở miệng, thản nhiên phán quyết số phận của người đàn ông trung niên trước mặt trong khi thản nhiên nhấc tay trái lên.