Hồng Trần Lãng Khách

Chương 24: Ấn tượng khác biệt




Chương 24: Ấn tượng khác biệt

Ngồi một mình trong căn phòng với bốn bức tường đóng kín chẳng có gì ngoài một cái bàn và hai cái ghế ở giữa phòng, Thiên Dạ lại trông chẳng có vẻ gì là lo lắng cả, ngược lại hắn còn thản nhiên ngửa người tựa lên ghế, bắt chéo chân đặt trên bàn, so với ở nhà còn muốn thong dong tự tại hơn.

Hiển nhiên là hắn cố tình để cho cảnh sát bắt được mình rồi, bằng không thì đừng nói vài ba cảnh sát cùng vài cây súng, cả cái trụ sở này hắn cũng có thể dùng một ngón tay ép cho sụp được.

Bây giờ vẫn còn là xã hội pháp trị, lựa chọn chống đối với chính quyền không phải ý kiến gì hay ho cho lắm kèm theo hằng hà sa số những vấn đề khác. Dù là với tình trạng trọng thương bây giờ, Thiên Dạ thấy rằng đánh nổ Trái Đất cũng không hẳn là hắn không làm được. Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì? Hắn đang tận hưởng những ngày tháng thư thả trong lúc dưỡng thương cơ mà?

Bản thân Thiên Dạ cũng có những nguyên tắc của riêng hắn.

Do đó nếu bây giờ xảy ra xung đột với chính quyền, nhìn kiểu gì thì cuộc sống thường ngày của hắn cũng sẽ đi tông. Vì thế nên hắn mới cố ý để mình b·ị b·ắt vào đây.

Tuy có mấy thằng ngu quá thì phải đánh cho nó khôn ra, nhưng có những lúc không cần dùng tới b·ạo l·ực cũng có thể giải quyết vấn đề.

Cánh cửa phòng thình lình mở ra, một viên cảnh sát nghiêm túc bước vào, lớn tiếng nói to:

"Thiên Dạ! Có người bảo lãnh cậu! Ra ngoài đi!"

Phải, chính là những lúc như thế này đây.

***

Trong khi đó, trong phòng làm việc của cảnh sát trưởng, chị em Liên Khinh Vũ đang ngồi nói chuyện với một vị cảnh sát trung niên, tóc đã hoa râm nhưng chính khí bừng bừng, cho người ta cảm giác cương trực và thẳng thắng.

"Liên Khinh Tuyết, cô phải nghĩ cho kỹ càng, cậu thiếu niên đó đang trong tình trạng nguy hiểm cỡ nào chắc hẳn cô đã biết rồi."

Viên cảnh sát trung niên vừa nói vừa đẩy cái máy tính bảng ra trước mặt hai người, trên đó chính là "lệnh truy nã" của Thiên Dạ.

"Hơn nữa chúng ta còn nhận được một tin tình báo, trong t·hế g·iới n·gầm, có người treo thưởng cho cái mạng cậu ta tận một trăm triệu USD."

Nghe tới đây trên gương mặt băng lãnh của hai chị em Liên Khinh Vũ cũng phải hiện ra một chút bất ngờ. Họ biết có người ra giá muốn g·iết Thiên Dạ, nhưng ra giá một trăm triệu USD thì có chút không tưởng tượng được.

Cái tên này đến cùng là đã trêu phải ai? Hay là đã làm chuyện gì để người khác oán hận tới nỗi ra tận một trăm triệu USD cho cái mạng của hắn?

Mà lại, tùy tiện ra một trăm triệu cho mạng sống của một học sinh bình thường không phải là ai cũng làm được, ít nhất cũng phải thuộc top các danh gia vọng tộc hàng đầu.

"Chả lẽ là... Liên gia?"

Ý nghĩ này đột ngột xuất ra trong đầu bọn họ, nhưng lấy thế lực của nhà Kirisame thì cần thiết gì phải chi tiền để g·iết một học sinh cơ chứ.

"Các cô đừng cho rằng việc này là giả."



Thấy hai người trầm mặc, viên cảnh sát tiếp tục nói.

"Khuya hôm nay tôi đã nhận tin từ cục hải quan, tổng cộng có gần mười tốp người hành tung kỳ lạ lẻn vào biên giới quốc gia, sau đó liền mất dấu. Căn cứ theo các chuyên viên đặc vụ, rất có khả năng đám người này đã lặng lẽ đột nhập vào thành phố Thiên Thanh này rồi.

Thậm chí cả sát thủ truy nã đặc biệt nguy hiểm như Tử Nhãn mơ hồ cũng nằm trong số đó. Tuy rằng còn không chắc có là hắn thật hay không, nhưng tốt hơn hết vẫn là nên để cậu ta lại đây, tùy thời bảo vệ."

"Không cần thiết, chúng tôi vẫn sẽ đón Thiên Dạ trở lại. Còn sát thủ đặc biệt nguy hiểm hay tiền thưởng cái gì thì có lẽ cũng chỉ là đồn nhảm."

Liên Khinh Tuyết lắc đầu nói, đầu tiên, khoan hẳn tính đến việc tin tức có chính xác hay không, nhưng Tử Nhãn cũng không phải vài ba cảnh sát bình thường có khả năng đối phó.

Cả cái sở cảnh sát này cũng chỉ có vị cảnh sát trưởng trước mắt đây có chút thực lực. Nhưng đối đầu với sát thủ đỉnh cấp như Tử Nhãn còn chưa đủ tư cách. Bị cuốn vào chỉ có c·hết.

Mặc dù còn không rõ ai muốn Thiên Dạ phải c·hết, nhưng phần nào Liên Khinh Tuyết nghĩ rằng việc đó có liên quan tới bản thân. Lý trí mà nói, một học sinh bình thường như Thiên Dạ dù có gây ra chuyện lớn cỡ nào cũng không thể có người dùng một trăm triệu muốn mạng hắn cả, trừ phi việc đó dính tới cô.

"Được rồi, tới đây thôi, anh ta chắc cũng đã ra tới, chúng tôi sẽ không ở lại làm phiền nữa!"

Liên Khinh Tuyết nói rồi đẩy ghế đứng dậy, Liên Khinh Vũ cũng vậy, hai người chuẩn bị bỏ đi.

"Khoan đã!"

Viên cảnh sát trung niên vội vã kêu lên, đưa tay nắm lấy cổ tay Liên Khinh Tuyết, muốn giữ cô lại khuyên bảo, hắn không nghĩ tới hai người vậy mà không tin lời hắn.

Nhưng còn chưa chạm tới hắn đã thấy cái rét thấu xương xuyên qua da thịt, phải rút tay về theo bản năng.

Liên Khinh Tuyết nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi đẩy cửa đi ra, em gái cô đi theo ngay sau đó.

"Hai người này đúng là không biết tốt xấu, còn ngạo nghễ như vậy, có khi sát thủ tới thật rồi lại sợ hãi ngồi bệt ra đất! Bọn họ một ngày nào đó sẽ hối hận!"

Nhìn theo hai bóng người khuất dần sau cánh cửa đang từ từ khép lại, không để ý tới nét mặt kinh ngạc của cảnh sát trưởng, sau lưng hắn một cảnh sát trẻ tuổi bực bội nói.

"Sẽ không!"

Cảnh sát trưởng trung niên nhìn xuống bàn tay vẫn còn run rẩy vì lạnh của mình, lắc đầu nói.

"Có khi để cậu ta ở cạnh họ còn an toàn hơn là được chúng ta bảo vệ!"

Khi nhận được tin Thiên Dạ bị treo giá, cảnh sát trưởng đã nghĩ ngay đến việc đưa hắn tới đây để tiện bảo vệ. Nhưng còn chưa kịp phái người đến mời, Thiên Dạ đã b·ị b·ắt vào đồn vì tội cố ý g·ây t·hương t·ích.



Thế cũng tốt, như vậy đỡ mất công khuyên nhủ mời tới.

Chỉ là việc hắn không ngờ vẫn còn ở phía sau, còn chưa kịp triển khai bảo vệ, đối tượng đã có người tới bảo lãnh đi...

"Thế còn tội đánh người của cậu ta thỉ sao? Người b·ị đ·ánh là thành viên của đại tộc Lam Hải đó, nếu không cho họ một câu trả lời thì..."

Cảnh sát trẻ không hiểu tại sao cảnh sát trưởng thay đổi thái độ, nhưng thình lình nhớ ra chuyện này, hắn e ngại nói.

"Không cần lo, chuyện này sẽ không liên quan tới chúng ta, trừ phi Quân gia có can đảm tuyên chiến với Liên gia, mà đó là chuyện không có khả năng. Nói tới, cái tên Quân Đại Hào kia b·ị đ·ánh cũng đáng đời."

Thình lình cánh cửa phòng lại bị đạp tung ra, một cảnh sát khác hớt hải chạy vào.

"Cảnh sát trưởng! Có chuyện không ổn!"

Hắn vừa thở hồng hộc vừa nói.

"Có gì từ từ nói, gấp như vậy làm gì!"

Dù nghe cảnh sát trưởng nói như vậy, nhưng sự gấp rút trên mặt người cảnh sát kia không giảm đi chút nào.

"Phát hiện một cái xác không đầu trên sân thượng một cao ốc! Danh tính của cái xác, rất có thể là Tử Nhãn!"

"Cái gì?"

Trước thông tin này, cảnh sát trưởng cũng không thể giữ được bình tĩnh, hắn đập bàn đứng dậy, vẻ thất kinh giăng đầy trên mặt.

***

Theo chân chị em Liên Khinh Tuyết ra khỏi sở cảnh sát, Thiên Dạ hơi nheo mắt lại trước ánh sáng mãnh liệt của mặt trời gần trưa.

"Thời gian gần đây tốt hơn hết là anh không nên bước chân ra khỏi Bạch Anh Khu, nếu không thì tính mạng của anh khó mà toàn vẹn được đấy."

Liên Khinh Tuyết bất ngờ mở miệng, nhưng ánh mắt cô không nhìn về phía hắn mà vẫn chăm chăm thẳng hướng trước mặt.

"Có ý gì?"

Thiên Dạ hỏi lại, trong ấn tượng của hắn thì cô vợ chưa cưới này hình như là chưa bao giờ chủ động nói chuyện với hắn bao giờ.

"Anh không cần biết rõ làm gì, tất cả chuyện này là vì tốt cho anh thôi."

Câu trả lời cất lên, nhưng nó không phải do Liên Khinh Tuyết nói mà là đến từ em gái cô, Liên Khinh Vũ.



"Ồ? Tốt cho ta? Từ bao giờ mà các người biết quan tâm tới kẻ kém cỏi vô dụng này thế?"

Thiên Dạ cười nhạt, không thèm che giấu sự mỉa mai trong giọng nói của mình. Dù là vì lý do gì đi nữa, vì tốt cho hắn nhưng lại không nói cho hắn biết có chuyện gì đang diễn ra?

Dù rằng không cần họ nói thì hắn cũng biết được nguyên nhân là gì rồi, và dù rằng họ thật sự quan tâm tới an toàn của hắn đi nữa, Chỉ là Thiên Dạ thật sự không ưa được cái thái độ cao cao tại thượng lại tự cho là đúng của họ.

Liên Khinh Tuyết nhíu mày, quay đầu lại, mắt đối mắt với Thiên Dạ, lạnh lùng lên tiếng:

"Anh có ý gì? Nếu không có tôi thì hiện giờ..."

"Ngươi không định nói là nếu không có ngươi thì hiện giờ ta vẫn chỉ là một thằng mồ côi khốn khổ đấy chứ?"

"Anh...!"

Bất ngờ bị chặn họng, ánh mắt Liên Khinh Tuyết thoáng qua một nét ngạc nhiên, cô nhìn vào mắt Thiên Dạ lâu thêm hai giây rồi tiếp tục nói.

"Nếu không phải như vậy thì anh lại cho rằng như thế nào đây?"

"Được rồi, ngươi lúc nào cũng đúng mà, nhưng là ta bây giờ lại không thích nghe theo người khác bài bố cho mình lắm. Cảm ơn vì đã bảo lãnh ta ra, nhưng nếu các người vẫn còn giữ cái thái độ đó thì chào."

Lắc đầu, không định nói nhiều hơn nữa, Thiên Dạ xoay người bỏ đi. Hắn ngại phải nhìn cái thái độ của cô ta lâu thêm chút nữa thì không kìm được mà một tát đánh tới mất.

Thấy Thiên Dạ hành động như vậy, Liên Khinh Vũ lập tức đi lên trước mặt, ngăn lại đường đi của hắn.

"Đứng lại! Anh đừng có mà tùy hứng như vậy! Có biết bản thân mình đang ở trong tình trạng thế nào không hả?"

Thật ra thì Liên Khinh Vũ đang cảm thấy rất khó chịu, trước đây cái người này không phải là nói gì nghe nấy hay sao, điều đó đã tạo ra trong cô bé thói quen không cần phải giải thích nhiều với Thiên Dạ. Dù sao anh ta có biết cũng chẳng thể làm gì, cứ im lặng làm theo bài trí của họ là tốt.

"Ồ? Nhưng ngươi vừa rồi không phải nói là ta không cần biết hay sao?"

Nụ cười mỉa mai hiện ra trên gương mặt Thiên Dạ.

"Tôi..."

Liên Khinh Vũ sững sờ, trong nhất thời không biết phải nói gì.

"Được rồi! Đây không phải nơi để nói chuyện! Cứ trở về trước đã rồi chúng tôi sẽ giải thích!"

Liên Khinh Tuyết không thể giữ im lặng lâu hơn được nữa, bọn họ vẫn đang đứng ở giữa đường, đã bắt đầu thu hút chú ý của người xung quanh, tiếp tục thế này không tốt đẹp gì. Bất đắc dĩ cô đành phải hạ giọng xuống, nhưng ánh mắt nhìn về Thiên Dạ đã có chút khác biệt.

Kẻ này không hẳn là dễ điều khiển như cô vẫn nghĩ.