Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Trần Lãng Khách

Chương 23: Bị bắt




Chương 23: Bị bắt

Thấy được Tần Hưng đang bụm miệng nín cười, gương mặt thanh niên tóc vàng liền tối lại.

"Là tụi mày phải không hai thằng nhãi?"

Hắn quát thêm một tiếng, đẩy bàn ghế ra, bước ngay đến chỗ Thiên Dạ và Tần Hưng ở trong góc, sắc mặt bất thiện. Bốn người sau lưng hắn cũng bắt đầu bao vây hai người Thiên Dạ lại.

Đang yên tĩnh thì bị phá hỏng, Thiên Dạ không khỏi ghé mắt nhìn lại là ai, thật là cũng có chút cảm thấy bất ngờ nhỏ, hắn nhận ra thanh niên tóc vàng này, không phải ai xa lạ mà chính là gã đi trên chiếc Mercedes hôm trước bị Lý Nguyên Thiên đánh cho đẹp mặt.

Chỉ mới vài ngày mà thương thế trên người đã hoàn toàn khỏi, lượng aura trong người cũng tăng nhiều, trạng thái không khác biệt với Trần Hồng khi trước cho lắm. Hẳn là tên này đã sử dụng loại phương pháp không tầm thường nào đó vừa trị thương lại vừa phá mỡ gông cùm cơ thể, trở thành một siêu năng lực gia.

Gia thế tên này chắc chắn không tầm thường, có khi còn cao hơn cả Lý Nguyên Thiên.

Nhưng mà đối với cái loại này Thiên Dạ cũng lười để ý tới, liếc qua một cái hắn liền mất đi, không thèm nhìn thêm. Tay chống cằm, đưa mắt nhìn ra phía ngoài.

"Kỳ lạ, thằng nhãi này có hơi quen mắt, giống như là gặp qua ở đâu rồi!"

Thấy được Thiên Dạ quay đầu sang, gã tóc vàng mơ hồ cảm thấy quen thuộc, nhưng trong nhất thời lại không nhớ ra được là đã gặp ở đâu. Không phải là do trí nhớ hắn kém, mà do lúc đó trời cũng đã tối rồi, Thiên Dạ lại luôn ngồi trong xe, tới khi bước xuống thì hắn đã bị Lý Nguyên Thiên phiến cho một cái tát, tai và mắt đều nổ đom đóm, tối sầm mặt mũi rồi. Có thể nhìn thấy đường đã tốt, để hắn nhìn kỹ mắt mũi một người thì bất khả thi.

Tuy là vậy, cơn giận vì bị sỉ nhục là "uống nước đái ngựa" nhanh chóng nhấn chìm cảm giác quen mắt đó xuống. Hắn vốn dĩ chỉ đi ngang qua nơi này, thấy náo nhiệt nên tạt vào xem. Lại tình cờ thấy một nhóm thiếu nữ xinh tươi như hoa nên nổi lên tâm tư muốn đùa nghịch lưu manh.

Lấy thân phận của hắn nữ nhân dạng gì chưa từng thấy qua? Ngay cả idol, minh tinh cũng từng chơi qua vài người. Có tiền chính là tùy hứng như vậy, cùng lắm thì dùng tiền nện vào mặt mấy con bé đó thôi.

Để hắn không ngờ tới, cái nơi bé như lỗ mũi này mà hết lần này tới lần khác bị người chống đối. Tối hôm trước ra ngoài dạo b·ị đ·ánh thì cũng thôi đi, người ta có sức mạnh, hắn đánh không lại nên có thể nhịn.

Nhưng hôm nay, chỉ trêu cợt vài con nhóc cũng có đứa không biết sống c·hết muốn chen vào? Còn dám sỉ nhục hắn? Dựa vào cái gì? Ai cho bọn nhãi này tự tin?

Không chỉ có vậy, đối mặt với cơn giận của hắn lại còn ném tới cái ánh mắt dửng dưng như thể hắn chỉ là sâu kiến không đáng để ý tới.

Cái này sao có thể nhịn?

Bên phía kia, Lâm Vũ Đồng thấy gã đầu vàng chuyển mũi dùi từ họ sang Thiên Dạ thì mừng thầm không thôi, cô vỗ vào vai Lạc Hân Minh, nhỏ giọng nói:

"Tốt rồi Hân Minh! Tên lưu manh kia tự chui đầu vô lưới, kiểu gì cũng bị đập cho một trận!"

"Tớ không cho là tốt vậy đâu!"

Nhưng đáp lại sự mừng rỡ của Lâm Vũ Đồng, Lạc Hân Minh chỉ khổ sở lắc đầu.

"Cậu cũng từng thấy mà, Thiên Dạ b·ạo l·ực và ngông cuồng tới cỡ nào. Hai bên xảy ra xung đột thì kiểu gì gian hàng của chúng ta cũng tan tành."



Cô lý trí phân tích tình huống.

Gian hàng không lớn, nếu xảy ra đánh nhau thì chắc chắn không thoát khỏi bị làm thành một mớ hỗn độn.

"Vậy nên trước khi thật sự đánh nhau, tốt nhất là lợi dụng tình huống không bị chú ý này mà gọi bảo an thôi!"

Đáng tiếc là đã muộn, trước khi các cô gái kịp làm gì, bên kia đã bắt đầu có động thái.

Thanh niên tóc vàng đã giận không giữ được.

"Mày cho mày là ai? Nhãi con? Có biết trước mặt mày là ai hay không? Nhìn bộ dáng mày thì chắc không biết rồi, tên tao là Quân Đại Hào!"

Hắn đưa tay bắt lấy cổ áo Yami, ghé mặt lại gần, gằn từng chữ một nói ra.

"Quân Đại Hào? Sao hắn lại ở đây?"

Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng đang tìm cách rời đi, nghe tới cái tên này không khỏi biến sắc. Sắc mặt các bạn học khác cũng nháy mắt trở nên trắng bệch.

Bản thân Quân Đại Hào không đáng sợ, hắn chỉ là một thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng, vô học vô thuật mà thôi. Thứ đáng sợ chính là thế lực sau lưng hắn, Quân Gia.

Nhắc tới gia tộc này, trước tiên phải nhắc tới Lam Hải - thành phố giáp ranh với Thiên Thanh. Nhưng khác với Thiên Thanh là một thành phố cỡ trung nổi tiếng về giao thương và du lịch, Lam Hải là một thành phố trực thuộc trung ương, đô thị trung tâm cấp quốc gia, nơi có nền kinh tế phát triển, trọng khu quân sự chính trị. Xét về vị thế, Thiên Thanh xa xa không thể sánh nổi.

Và Quân gia chính là gia tộc nổi bật bậc nhất ở Lam Hải, thậm chí cả Thiên Lang Hội cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Quân Đại Hào là con cháu thế hệ này của Quân gia, tuy chỉ là một tên bất tài, suốt ngày quậy phá, nhưng thân phận của hắn vẫn còn tại đó. Nếu bị Thiên Dạ đánh thì lớn chuyện rồi, cái tên này đặc biệt dã man, người bị hắn đánh không tàn cũng phế, chuyện tới nước này sẽ không còn chỉ là bất hòa của thế hệ trẻ nữa.

Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng trở nên sững sờ, trong nhất thời không biết phải làm gì cho phải.

Không biết tới suy nghĩ trong đầu của hai người kia, bị nắm lấy cổ áo khiến Thiên Dạ cảm thấy khó chịu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Quân Đại Hào, lạnh lùng nói:

"Buông ra."

"Hả? Mày nói cái gì cơ? "Buông ra"? Nghĩ rằng tao sợ..."

Đùng!

Giống như một mẩu đồ chơi, Quân Đại Hào bay thẳng sang một bên, đụng ngã ba bốn bàn nước, làm đám người hoảng loạn trốn tránh, chưa dừng lại, cơ thể hắn còn đập thủng bức tường thạch cao mỏng, văng ra ngoài sân.

"Thôi xong... báo cảnh sát thôi Vũ Đồng..."

Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng kinh hãi muốn c·hết, sợ cái nào cái đó liền tới. Giờ không chỉ gian hàng này nát rồi, mà cả khu này cũng sắp nát.



"Mày... mày..."

Lều khều không cất nổi nên lời vì mũi bị đập lõm vào trong, Quân Đại Hào nhấc tay lên chỉ vào Thiên Dạ, thốt ra được hai chữ rồi lăn đùng ra đất, b·ất t·ỉnh nhân sự.

Hắn không tài nào hiểu được, nhờ vào một loại quả kì dị mà cha hắn sai người gửi tới hôm qua, hắn chẳng những thương tích đều khỏi mà còn thức tỉnh rồi. Dù chỉ mới thức tỉnh nhưng hắn cũng là một siêu năng lực gia hàng thật giá thật, vậy mà lại bị một thằng nhóc đấm bay?

Mà lại giọng nói này cũng hơi quen tai...

Thiên Dạ vẩy vẩy tay, có chút thất vọng, một đấm lúc nãy không chỉ là đánh cho sướng tay, mà hắn còn âm thầm kiểm tra tình trạng của Quân Đại Hào. Siêu năng lực gia hắn gặp tính tới nay cũng không ít, nhưng mà số lượng những kẻ thức tỉnh năng lực cơ bắp như lực lớn vô cùng lại chiếm phần nhiều, kể cả Lý Nguyên Thiên cũng là loại hình này. Ngoại trừ Liên Khinh Vũ ra thì chỉ có tên sát thủ hắn g·iết lúc nãy và Tuyệt Đao gì đó có khả năng đặc biệt một chút.

Nói vậy thì phần lớn người thức tỉnh thì cũng chỉ cho ra sức mạnh cơ bắp mạnh hơn người thường thôi? Loại này cũng gọi là siêu năng lực được? Sao lại thấy có mùi gân gà thế này...

Thở dài ngao ngán, hắn nhìn sang nhóm thanh niên đi cùng Quân Đại Hào.

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

Bốn người cũng gãy mũi bay ra ngoài, cùng một kết cục với Quân Đại Hào.

"Này, các ngươi để ta đợi nước hơi lâu rồi đấy."

Phủi phủi hai tay vào nhau, Thiên Dạ quay sang nói với Lâm Vũ Đồng và Lạc Hân Minh vẫn còn chưa hết sửng sốt bên kia. Điện thoại trên tay hai người run lẩy bẩy, lúc nãy một bạn học mang tới cho họ, chỉ mới vừa báo cảnh sát thôi thì cả đám Quân Đại Hào đã bị xử một cách nhanh gọn rồi. Bây giờ cảnh sát có tới chắc cũng chỉ còn một việc để họ làm, đó là bắt Thiên Dạ.

Và hắn thì vẫn thản nhiên ngồi đó hỏi nước mình gọi đâu?

"Đợi... đợi một chút! Sẽ có ngay!"

Lạc Hân Minh khó nhọc lắm mới có thể mở miệng nói thành lời, rồi tất tả lập tức làm ngay hai tách cà phê đen đem ra bàn của hắn.

"Nè! Thiên Dạ, tao không nghĩ là ngồi lại uống nước là một ý kiến hay đâu! Nhìn kìa, bên ngoài càng lúc càng đông! Không khéo một hồi cả cảnh sát lẫn bảo an đều tới!"

Hết nhìn xuống tách cà phê trước mặt, lại nhìn ra bên ngoài, khi một đám người đã đứng xung quanh gian hàng chỉ trỏ này nọ, Tần Hưng ái ngại nói với Thiên Dạ.

Nhíu mày vì vị đắng của cà phê đen, Thiên Dạ lấy vài viên đường cho vào, khi đã cảm thấy vừa ý, hắn lại đưa tách cà phê đã đặc kẹo lại vì đường lên môi uống một hơi cạn sạch rồi mới nói:

"Cũng đúng, càng lúc càng đông, thật ồn ào."

"Ồn ào không phải là trọng tâm của vấn đề!"



Tần Hưng bó tay rồi, hắn cảm thấy mình bắt đầu không theo kịp cái suy nghĩ lạ đời của thằng bạn nữa.

"Sao cũng được."

Thiên Dạ nói rồi kéo ghế đứng dậy, dự định bỏ đi.

Vào lúc này, đám đông bên ngoài lại thình lình tách làm hai, nhường ra một con đường cho đám người mặc cảnh phục đi tới. Không thể không nói, tốc độ nghiệp vụ của những cảnh sát này rất mau lẹ, gọi điện chỉ mới gần mười phút đã lập tức có mặt.

Đùa gì chứ, lũ con ông cháu cha ở cao trung Đệ Nhất gọi tới, không sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy qua, để xảy ra chuyện lớn thì ai tới gánh trách nhiệm?

Trông thấy đám người Quân Đại Hào nằm thành một đống, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít. Các viên cảnh sát vội vàng chạy đến sơ cứu và gọi cứu thương.

"Chuyện gì xảy ra?"

Một cảnh sát quát lên.

Mọi ánh mắt nhất thời tập trung trên người Thiên Dạ.

***

Xẹt!

Xẹt!

Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ thình lình xuất hiện trên một tòa cao ốc, trên mặt Liên Khinh Vũ hiện đầy vẻ lo lắng, còn ánh mắt Liên Khinh Tuyết thì lại lộ ra một chút đăm chiêu.

Hai người đã vận dụng tốc độ nhanh nhất có thể dùng tới một hơi chạy vòng quanh Thiên Thanh để tìm kiếm tung tích Thiên Dạ. Nhưng tìm một người mà không có chút manh mối nào giữa một biển người như thế này, bọn họ dù nhanh thì độ khó cũng không nhỏ chút nào.

"Tiếp tục! Lần này chia ra tìm!

"Hiện tại chỉ có thể làm vậy!"

Khi hai người chuẩn bị tách ra, thì di động của Liên Khinh Tuyết bỗng rung lên liên hồi. Hai cô gái dừng lại động tác, Liên Khinh Tuyết lấy di động ra, có chút hoài nghi khi nhìn vào dãy số của cảnh sát hiện trên màn hình, cuối cùng cô vẫn chọn nhấp vào biểu tượng nhận cuộc gọi.

"Sao thế?"

Liên Khinh Vũ hỏi.

"Tìm được anh ta rồi!"

Liên Khinh Tuyết trả lời, với một biểu cảm khá phức tạp. Nghe chị mình nói vậy, gương mặt căng thẳng của Liên Khinh Vũ giản dần ra.

"Ở đâu?"

"Đồn cảnh sát."

"Hả?"