Chương 22: Cà phê hầu gái
Tử Nhãn nhếch mép, tốc độ gió, khoảng cách mục tiêu,... đều đã đạt tới mức độ hoàn mỹ, thời cơ đã tới, ngón tay hắn khẽ động, với tác dụng của ống giảm thanh và năng lực ẩn giấu hiện diện, một viên đạn toàn thân đen nhánh cực tốc bay ra khỏi nòng lặng yên không có lấy một tiếng động, kèm theo một đóa hoa lửa rực rỡ.
Viên đạn bắn ra vạch phá bầu trời, với vận tốc đầu đạt tới 853m/s, trực tiếp vượt qua 2,5 lần vận tốc âm thanh, khoảng cách là 1500 mét, sẽ chỉ mất 1,8 giây để nó bắn trúng mục tiêu.
Dù cho siêu năng lực gia cao cấp có thể di chuyển với tốc độ âm thanh, trong tình huống bình thường tránh đạn hay gì cũng là đơn giản. Nhưng thế thì sao? Đây là cũng đâu phải tình huống bình thường, càng không phải loại đạn bình thường.
Đừng nói là tránh, sợ là đến c·hết bọn họ cũng không biết tại sao mình c·hết. Chưa kể mục tiêu còn chỉ là một thằng nhóc tầm thường.
Một nụ cười vặn vẹo biến thái một cách đáng sợ hình thành trên gương mặt Tử Nhãn. Kết quả đã định, giờ là thời khắc tận hưởng niềm vui. Thông qua ống ngắm, hắn chờ mong nhìn xuống, chỉ 1,8 giây mà thôi.
Nhưng thứ hắn mong chờ không hề xuất hiện, niềm vui thú tận hưởng cảm giác hoảng loạn của đám đông không tới, mà thứ hắn nhìn thấy lại chỉ khiến chính hắn trở nên hoảng sợ, mái đầu bạc trắng kia không hề b·ị b·ắn nổ, viên đạn được bắn ra không cách nào chạm tới mục tiêu, vì nó đang bị hai ngón tay vững vàng kẹp chặt. Trong thoáng chốc, hắn còn thấy đôi mắt đối phương vô tình hay hữu ý liếc về phía bản thân đang ẩn nấp, một đôi mắt trống rỗng vô tình.
"Không thể nào!"
Nội tâm Tử Nhãn gầm thét.
Dùng hai ngón tay bắt lấy một viên đạn có thể đục thủng aura bay với tốc độ 853m/s trong tình trạng không tiếng động và sự hiện diện bị giấu đi?
Liếc mắt nhìn ra vị trí ẩn nấp của một sát thủ đã ẩn đi hiện diện của mình cách đó 1500 mét?
Những chuyện này có thể hay sao?
***
Tay ôm bao nhiêu thứ, mồm ngồn ngoàm một đống lớn đồ ăn, Tần Hưng thấy Thiên Dạ đột ngột đưa tay lên kẹp lấy một đầu đạn thì chấn động tinh thần suýt nghẹn.
"Chuyện gì đấy?"
Hắn thất kinh hồn vía hỏi.
"Ruồi muỗi thôi."
Thiên Dạ nhàn nhạt đáp, rồi búng ngược viên đạn về phía nó được bắn đi.
"Giết là được."
Thái độ hắn dửng dưng như thể mình thật sự chỉ vừa nghiền c·hết một con kiến. Tới g·iết người thì phải có giác ngộ rằng có thể bị người g·iết ngược, Thiên Dạ sẽ không thương hại những kẻ muốn g·iết mình.
Đến một thì g·iết một, đến một đôi thì g·iết một cặp.
"À phải rồi, cũng nên tới gian hàng của lớp mình, mày sẽ thấy thú vị đấy."
Tần Hưng thấy Thiên Dạ không muốn nói nhiều cũng không hỏi thêm, như sực nhớ ra gì đó, hắn hớn hở nói.
***
"Quái... quái vật!"
Tử Nhãn không do dự, lòm còm bò dậy, định quay người bỏ chạy, cả khẩu súng Barrett 50 Cal đặc chế cũng không có tâm tư thu lại. Đã á·m s·át thất bại, lại bị đối phương nhìn ra, chỉ có trốn hoặc là... c·hết!
Nếu biết mục tiêu á·m s·át lần này là một con quái vật mạnh mẽ không hợp lẽ thường như vậy, cho hắn thêm mười cái lá can cũng không dám nhận.
Chíu!
Một vệt đen mờ chỉ trong khoảnh khắc đã bỏ qua khoảng cách 1500 mét mà đùng một tiếng đem đầu Tử Nhãn làm cho nổ tung, giống như dưa hấu bị búa tạ đập vào, máu và não vụn văng tung tóe khắp nơi.
Hắn đến c·hết cũng không ngờ được sẽ có ngày mình bị người khác dùng viên đạn do chính mình bắn ra búng ngược trở về g·iết c·hết.
***
Nhìn lên cái bảng hình trái tim màu hồng với dòng "Cà Phê Hầu Gái" màu bạc lấp lánh, Thiên Dạ cảm thấy khá là không biết nên nhận xét thế nào.
Trước mặt hắn là một gian hàng bài trí theo đúng kiểu cách của một quán caffe, khách hàng tương đối đông nhưng chủ yếu là nam, nữ không phải không có nhưng chỉ có mỗi hai người là khách, còn lại toàn là các thiếu nữ mặc trang phục hầu gái mang theo thức uống qua lại phục vụ giữa các bàn mà Thiên Dạ cảm thấy có chút quen mặt, có cả Lâm Vũ Đồng và Lạc Hân Minh trong số đó thì đây hình như là bạn học cùng lớp với hắn.
"Đây là thứ mày nói là thú vị?"
Mắt vẫn nhìn thẳng vào trong gian hàng, hắn đối với Tần Hưng đang đứng ngay bên cạnh mình lên tiếng hỏi.
"Ơ? Mày không thấy cà phê hầu gái rất hay ho hả?"
Tần Hưng tỏ ra khó hiểu hỏi lại, rồi kéo hắn vào trong.
"Một lũ tiểu thư công chúa ăn sung mặc sướng bây giờ đột nhiên muốn đi phục vụ người khác? Ừ, hay ho theo một cách nào đó."
Thiên Dạ trả lời một cách mỉa mai nhưng rồi cũng theo chân hắn vào trong.
Vì quán khá đông, không gian lại không lớn mấy, nên phải chen chúc một chút. Cũng tốt, vận khí của hai người xem như không tệ, chân vừa bước tới, hai cô gái khách hàng duy nhất đã đứng dậy bỏ đi, nếu không thì cũng chỉ có thể đứng mà thôi.
Nhìn thấy hai người bước vào, Lâm Vũ Đồng, Lạc Hân Minh và các "nữ hầu" còn lại hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
"Chủ nhân dùng gì ạ?"
Một "nữ hầu" đi đến trước bàn họ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Cà phê đen đi, còn mày lấy gì?"
Tần Hưng vui vẻ nói.
"Gì cũng được."
Thiên Dạ thuận miệng trả lời.
"Chủ nhân đợi một chút!"
"Nữ hầu" nói rồi nhanh chân quay vào trong.
Dõi theo bóng lưng cô vài giây, Tần Hưng quay sang ghé vào tai Thiên Dạ nói nhỏ:
"Đấy! Mày thấy chưa, mấy con bé lúc nào cũng lên mặt hất hàm với mày, bây giờ lại phải cúi đầu gọi mày là chủ nhân! Chẳng phải thú vị lắm sao?"
"Ra đây là cái thú vị mà mày nói tới. À phải, cà phê hầu gái, thế lũ nam sinh đâu cả rồi?"
"Về việc này, khi lựa chọn chủ đề, có bất đồng quan điểm giữa nam và nữ nên chia nhau ra làm rồi! Đám nam sinh bày một gian khác, võ quán cái gì gì đó. Mày muốn xem không?"
"Cái đó thì tao không có hứng thú!"
"Chuẩn rồi, được gái phục vụ không tốt hơn à? Sao phải cực công vận động tay chân chứ? Nên t mới lẻn ra đây! Thật ra tao muốn được cả Lâm Vũ Đồng và Lạc Hân Minh cúi đầu nữa, nhưng hai con nhỏ đó chỉ làm nhiệm vụ pha nước nên hơi tiếc!"
Nghe Tần Hưng cảm thán như vậy, Thiên Dạ chỉ cười nhạt lắc đầu.
Nhưng hắn phải đồng ý một điều, ngồi lại nơi này cũng không tệ, so với bên ngoài ồn ào náo nhiệt, vị trí nơi đây thuộc về một góc sân kín đáo, người mặc dù đông nhưng ai cũng có ý thức giữ im lặng nên khá yên tĩnh, còn có chút thanh nhã.
Chỉ là sự yên tĩnh còn không có kéo dài bao lâu, thức uống hai người Thiên Dạ gọi còn chưa mang lên, đã có một thanh niên đầu vàng hùng hùng hổ hổ đạp cửa bước vào, kéo theo một đám vài người thanh niên, trên tay hắn còn mang theo một ly giấy, nhìn kỹ ký hiệu trên đó thì có chút giống với cái biển hiệu trái tim treo ở bên ngoài.
"Các người làm ăn như vậy? Cà phê khó uống vô cùng! Làm tôi sặc suýt c·hết! Các người đền bù sau đây?"
Hắn đến trước quầy, đập mạnh ly giấy xuống làm những giọt cà phê văng tung tóe, không ít giọt bắn lên người lên mặt mấy cô gái.
Hành động bất ngờ này làm các "nữ hầu" giật bắn cả người, ngay đến cả Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng cũng trở nên sửng sốt.
"Anh bạn này, có gì thì cũng từ từ nói..."
Có người không nhìn được, đứng lên muốn khuyên giải, nhưng bị thanh niên đầu vàng liếc nhìn một cái đã lập tức tịt ngồi. Im lặng ngồi xuống, không dám nói gì thêm.
"Không biết chúng tôi phục vụ sai sót chỗ nào làm anh khó chịu? Nếu có thì xin các anh chỉ ra, chúng tôi sẽ sửa đổi. Còn nếu các anh cố tình gây sự, thứ lỗi chúng tôi không tiếp. Còn không mau rời đi bọn tôi sẽ gọi bảo an đấy!"
Dùng khăn giấy lau đi mấy giọt nước chảy trên người, mặt Lâm Vũ Đồng đầy một lớp sương lạnh.
Những người này cô không nhận ra. Nhưng đúng là lúc nãy có người vào gian hàng của bọn họ mua vài ly nước mang đi. Đám thanh niên này đều tầm đôi mươi trở lên, chắc chắn đây không phải là học viên cao trung Đệ Nhất, thậm chí có thể còn không phải người của Thiên Thanh.
Bởi vì người ở Thiên Thanh ít nhiều đều biết tới danh tiếng của cao trung Đệ Nhất, học viên nơi đó không phú thì quý, sẽ chẳng ai ngu ngốc hành động một cách lỗ mãng như vậy.
Lạc Hân Minh vừa trấn an các bạn học, vừa đưa mắt nhìn quanh tìm giúp đỡ. Vị trí gian hàng của bọn họ hơi xa các khu khác, di động đều đã để bên phòng thay đồ cả rồi, nên lúc này không thể trông chờ việc người bên ngoài nhận ra tình huống nơi này không ổn, chỉ có thể đặt niềm tin vào những người đang ở đây. Nhưng làm cô thất vọng, ai nấy cũng chỉ cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.
Cô thoáng đưa mắt nhìn về phía góc phòng, nơi Thiên Dạ và Tần Hưng đang ngồi, muốn lên tiếng xin họ trợ giúp, Thiên Dan biết đánh nhau như vậy, một đám này không đủ chạm nổi vào sợi lông của hắn. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Lạc Hân Minh đã lập tức lắc đầu, quan hệ của họ và Thiên Dạ chưa bao giờ tốt, gần đây còn có mâu thuẫn. Hắn không nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng đã là tốt rồi, còn muốn hắn giúp? Chắc phải nằm mơ.
"A! À! Đây là cố tình không chịu nhận sai? Khó uống như nước đái ngựa như vậy mà còn đe dọa bọn này? Bảo an? Để xem bọn này đập quán nhanh hay là bọn họ tới nhanh?"
Thanh niên đầu vàng lại đập bàn thét lớn, cục súc vô cùng.
Sắc mặt Lạc Hân Minh càng lúc càng băng hàn, lại thêm mấy phần bất đắc dĩ, bây giờ cô có thể xác định đám người này tuyệt đối là tới gây chuyện.
"Khó uống như nước đái ngựa? So sánh như vậy chắc là phải từng uống nước đái ngựa rồi?"
Trong lúc bầu không khí nặng nề và căng thẳng như thế này, một tiếng nói thản nhiên không chút hài hòa vang lên, âm thanh không lớn, nhưng trong không gian mà ai cũng cúi đầu trầm mặc thế này thì lại rành rọt truyền vào tai từng người.
"Thằng nào đang nói đó!"
Thanh niên tóc vàng bực bội quay đầu về một góc, nơi tiếng nói phát ra, nổi giận gầm thét.