Chương 21: Ám sát
Ba ngày qua, Thiên Dạ thì thư thả lười nhác nằm ườn trên giường cảm nhận hiệu quả do ma trận đem lại, thương thế bản thân đang tốt lên từng chút một, dù chỉ là rất ít, nhưng có thì vẫn tốt hơn là không có gì. Liên Khinh Vũ và Sanae vẫn đang điều tra nguyên nhân xảy ra thay đổi trong khuôn viên nhà mình nên không rỗi hơi mà để ý hắn.
Tuy nhiên, nằm mãi như vậy lại không không hay lắm, nên hôm nay hắn quyết định bước chân ra đường, vác cặp đi đến trường học. Nhưng khung cảnh hiện ra trước mắt làm cho hắn có hơi kinh ngạc.
Ngay trước cổng trường là hai chùm bóng bay khổng lồ kéo theo hai dải băng trang trí xanh trắng thả xuống từ trên cao và một dãy băng rôn đỏ chói to lớn treo giữa cổng với hàng chữ màu vàng rực rỡ, nhìn qua cực kỳ phô trương cùng long trọng.
"Lễ kỷ niệm 85 năm ngày thành lập trường? Cái đồ chơi gì?"
Cao trung Đệ Nhất hôm nay phá lệ nhộn nhịp, nô nức hơn hẳn bình thường, người người tấp nập, sân trường rộng lớn bây giờ bày đủ gian hàng thức ăn, nước uống và đồ thủ công. Không cần để ý cũng có thể dễ dàng nhận ra, sở dĩ nhộn nhịp như bậy bởi vì người ở đây không chỉ có học viên của cao Trung Đệ Nhất mà còn thêm rất nhiều học sinh tiểu học và sơ trung, sinh viên đại học cũng không ít, giống như một ngày hội giao lưu lớn vậy.
Vốn dĩ vài ngày trước Thiên Dạ cũng coi như kẻ có tiếng tăm, chỉ cần bước qua cổng trường thì ít hay nhiều gì cũng sẽ bị liếc nhìn chỉ trỏ, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn chìm nghỉm trong dòng người qua lại. Thứ duy nhất có thể xem là nổi bật trên người của hắn, mái tóc bạc trắng kia cũng chẳng là gì khi so với những quả đầu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím,... thôi là đủ màu sắc xung quanh.
Không thích ồn ào, Thiên Dạ đang nghĩ có nên xoay người bỏ đi hay không thì "Brừm! Brừm!" hai tiếng, cái điện thoại để trong túi quần của hắn bất chợt rung lên. Nói về cái điện thoại này, thì nó vốn dĩ thuộc về Liên Khinh Vũ, Thiên Dạ tìm thấy nó lúc đang thay đồ cho cô bé. Có qua có lại, hắn đã ổn định lại aura hỗn loạn của Liên Khinh Vũ và hắn không định làm không công, thế nên Thiên Dạ tiện tay cầm luôn cái điện thoại này. Hơi nữ tính một chút, nhưng so ra vẫn tốt hơn cái di động bật nắp cổ lỗ sĩ kia. Hắn đưa tay vào túi lấy ra, là một dãy số lạ, nhìn vào đó vài giây, cuối cùng Thiên Dạ ấn xuống nút nhận cuộc gọi.
"Ai?"
Hắn hỏi.
"Thiên Dạ? Là tôi, Lý Nguyên Thiên đây, tôi có việc muốn nói với ngài."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Lý Nguyên Thiên, hắn có vẻ hơi gấp.
"Ta nghe đây."
Tìm một góc tương đối ít người đi tới, Thiên Dạ tựa lưng vào tường rồi nói. Hắn không ngạc nhiên về việc tại sao Lý Nguyên Thiên lại có số di động của mình, đối với Thiên Lang Hội, tìm thông tin cá nhân của một học sinh cao trung thì có khó gì.
"Lúc nãy tôi nhận được tin là có người ra đơn hàng muốn g·iết ngài cho Tổ Chức Sát Thủ Thế Giới. Ngài nên cẩn thận..."
"Tổ Chức Sát Thủ Thế Giới? Lại cái đồ chơi gì?"
"À phải rồi, có lẽ ngài không biết, đây là một tổ chức sát thủ lớn trải dài khắp toàn bộ Trái Đất, chuyên nhận những nhiệm vụ nhằm vào các siêu năng lực gia hoặc các nhân vật có vị thế quan trọng. Điều đáng sợ của tổ chức này chính là, một khi đã nhận đơn hàng rồi thì sẽ không dừng lại, dù một sát thủ có c·hết thì cũng sẽ có một người khác được phái ra, thẳng cho tới khi nhiệm vụ hoàn thành mới thôi."
Lý Nguyên Thiên nghiêm giọng nói, cho thấy hắn đối với cái tổ chức này ái ngại vô cùng.
"Ta hiểu rồi, chỉ có vậy thì ta cúp máy đây. À khoan, chuyện thanh kiếm kia sao rồi?"
"Về việc đó, vẫn đang tiến triển rất thuận lợi, chúng tôi đã đưa thông tin ra bên ngoài, dự định vài ngày tới sẽ tổ chức một buổi đấu giá!"
"Thế thì tốt."
Thiên Dạ nói rồi đóng điện thoại lại, cho vào túi quần.
Bên kia, Lý Nguyên Thiên chỉ có thể cười khổ không thôi, chuyện bản thân sẽ bị á·m s·át trong mắt người kia tựa như chẳng đáng để hắn quan tâm cho lắm.
"Yo! Thiên Dạ!"
Vừa cất di động, bên cạnh Thiên Dạ đã vang lên một tiếng gọi to kèm theo một cánh tay đập vào trên vai hắn, Tần Hưng tươi cười đầy mặt đột nhiên chui ra từ bên cạnh hắn.
"Tao tìm mày nãy giờ, vừa thấy mày ngoài cổng, quay qua quay lại đã mất tiêu, tao nghĩ mày làm ninja được đấy! À mà lúc nãy có chuyện gì à?"
Hắn nói, "lúc nãy" là đang ám chỉ cuộc trò chuyện của Thiên Dạ và Lý Nguyên Thiên.
"Không có gì, một lũ côn trùng muốn vo ve qua lại trước mặt tao thôi!"
Thiên Dạ thản nhiên đáp lại, không muốn nói tiếp cái chủ đề này, hắn vừa dùng ngón tay cái chỉ ra cổng trường ở phía sau lưng vừa hỏi:
"Phải rồi, cái lễ hội này là sao?"
"Thì lễ kỷ niệm trường tròn 85 năm tuổi đó, mày nghỉ học mấy ngày nay thì làm sao nghe thông báo gì. Đi người anh em, tao dẫn mày đi vòng vòng, có nhiều đồ ngon lắm!"
"Bây giờ tao không có tiền."
"Ôi dào! Bạn tao ơi, mày quên đây là cao trung Đệ Nhất à? Cái lũ này có bao giờ thiếu tiền đâu, mấy cái gian hàng đồ ăn chủ yếu là bày ra để giao lưu thôi, hoàn toàn miễn phí!"
***
Trong lúc Thiên Dạ và Tần Hưng gặp nhau và bắt đầu dạo quanh các gian hàng thì ở Bạch Anh Khu cũng đang diễn ra một cuộc tương ngộ.
Trong khuôn viên Bạch Anh Khu, nơi một bộ bàn trà đặt bên dưới những tán anh đào vô sắc, Liên Khinh Vũ ưu nhã cầm lên một tách trà đen, Sanae đứng hầu ở phía sau. Ngồi ở bên phía đối diện với họ, là một thiếu nữ trẻ tuổi có tóc đen mượt thẳng dài quá eo, cô khoác trên người một bộ váy đen trễ vai. Gương mặt có vài phần tương tự Liên Khinh Vũ, là băng lãnh như thế, là kiêu kì như thế, nhưng so với cô bé thì có thêm vài phần trưởng thành và lạnh nhạt.
Thiếu nữ này nếu xét thân phận, thì cô là hôn thê trên danh nghĩa của Thiên Dạ, chị gái của Liên Khinh Vũ - Liên Khinh Tuyết, người mà cho đến vài ngày nay vẫn không xuất hiện ở Bạch Anh Khu.
Còn thiếu nữ đang mặc bộ trang phục nữ hầu phía sau Kokuren là Konoe Omatsuki, cùng với Sanae Akatsuki, hai người là hầu gái phục vụ của Bạch Anh Khu.
"Vậy, khung cảnh này là sao? Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian chị đi vắng?"
Liên Khinh Tuyết nhã nhặn nhấc tách trà đưa lên môi, cô nhấp nhẹ một ngụm rồi hỏi.
Thú thật thì lúc vừa mới đặt chân trở về, cảnh tượng hàng anh đào nở rộ mà lại còn thuần một sắc trắng khiến cô ngạc nhiên không nhẹ. Nhưng nếu so với việc mật độ năng lượng ở Bạch Anh Khu nồng nặc hơn bên ngoài ít nhất vài chục lần thì nó lại chẳng đáng để nói tới là mấy. Đây mới chân chính là việc làm cô quan tâm, nơi mình sống suốt một thời gian đột nhiên thay đổi theo chiều hướng bất ngờ như vậy, nếu không phải bản thân Liên Khinh Tuyết hàm dưỡng tốt, đổi lại một người khác chắc đã phải trợn mắt ngoác mồm rồi.
"Thật sự thì em không biết nguyên nhân..."
Liên Khinh Vũ lắc đầu rồi tiếp tục:
"Nó đột ngột trở thành thế này từ ba ngày trước, nhưng không có vẻ gì là nguy hiểm, trái lại còn là một chuyện tốt, mật độ năng lượng tự nhiên ở Bạch Anh Khu bây giờ so với khu vực đặc biệt của Liên gi còn hơn xa. Hơn nữa chuyện này chỉ xảy ra trong khuôn viên Bạch Anh Khu, phía ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng..."
Liên Khinh Vũ chậm rãi nói, rồi gương mặt của Thiên Dạ bất chợt hiện ra trong đầu cô, nhưng Liên Khinh Vũ nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này. Dù còn chút nghi vấn, nhưng thường thức và lý trí của cô bé đều cho rằng đây là chuyện không thể nào.
"Vậy là cả em cũng không biết... Thôi vậy, đã không biết thì không nên nghĩ nhiều, dù sao chuyện này cũng không phải việc xấu gì..."
Không nhận được câu trả lời mình muốn, Liên Khinh Tuyết hơi cau mày, nhưng rồi cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Trái Đất đang khôi phục, hẳn là vị trí Bạch Anh Khu trùng hợp nằm trên một tâm điểm hội tụ năng lượng nào đó đang ngủ say, cuối cùng bây giờ bừng tỉnh, Liên Khinh Tuyết thầm suy đoán như vậy. Còn những đóa hoa anh đào trắng kia, cô cũng quy chụp nguyên nhân là do sự thay đổi năng lượng đột ngột làm chúng đột biến.
"Chị đã hỏi rồi, vậy thì tới lượt em."
"Hỏi đi."
"Không phải chị nói là có việc phải đi tầm nửa tháng đến một tháng sao? Giờ mới hơn một tuần thôi mà, trở lại sớm vậy?"
Đặt tách trà xuống, Liên Khinh Vũ nhìn thẳng vào Liên Khinh Tuyết, thản nhiên nói.
"À? Nhắc đến mới nhớ, anh ta đâu rồi? Tên hôn phu vô dụng của chị ấy."
Thần sắc Liên Khinh Tuyết đột nhiên trở nên nghiêm túc. Cô thầm trách mình quá thất sách, bị bộ dạng mới của Bạch Anh Khu làm kinh ngạc tới quên mất chuyện quan trọng này.
"Thiên Dạ? Nếu là anh ta thì giờ chắc vẫn nằm ườn ra trên giường.Chị về sớm hơn dự định có liên quan tới anh ta à?"
Liên Khinh Tuyếtnhíu mày, có một dự cảm không ổn.
"Có thể nói như vậy, ít nhất là một phần."
Liên Khinh Tuyết gật đầu, nghe em gái nói Thiên Dạ vẫn ở trong phòng, vẻ nghiêm túc trên gương mặt cô giản ra đôi chút, cô lấy điện thoại thông minh của mình ra, làm vài thao tác rồi đưa nó tới trước mặt Liên Khinh Vũ.
Nhận lấy chiếc điện thoại từ tay chị mình, Liên Khinh Vũ nhìn lên màn hình, đôi mày cô bé càng nhíu lại chặt hơn. Tại đó là hình ảnh một tờ giấy trông như lệnh truy nả kèm biểu tượng cách điệu một cây dao găm đâm qua xương sọ mếu máo, mà nhân vật trong lệnh truy nã đó không ai khác ngoài Thiên Dạ.
"Đây là..."
"Có vẻ như ai đó vừa ra giá cho cái mạng của anh ta..."
Liên Khinh Tuyết tiếp lời em gái.
"Sanae, gọi Thiên Dạ xuống đây!"
Quay lại nói với Sanae, Liên Khinh Vũ gần như đang gắt gỏng.
"Cũng còn tốt là mấy hôm nay anh ta trở chứng không muốn ra ngoài... Sao chị không liên lạc với em trước?"
"Không thể liên lạc nên chị mới phải quay về đây."
Liên Khinh Vũ trầm ngâm, hiếm khi chủ động gọi cho ai đó, lại không sử dụng di động nhiều nên cô không để ý. Giờ nghĩ lại cô đã không nhìn thấy điện thoại của mình vài hôm rồi. Cô bé âm thầm cảm thấy may mắn khi vài hôm nay Thiên Dạ chỉ nằm ườn một chỗ chứ không bước ra khỏi Bạch Anh Khu nửa bước.
Nhưng một lúc sau, Sanae một mình hấp tấp trở lại với gương mặt đầy bối rối.
"Anh ta... không có trong phòng!"
Đùng, đùng hai tiếng, cả Liên Khinh Vũ và Liên Khinh Tuyết biến mất tại chỗ.
***
Cách cao trung Đệ Nhất khoảng 1500 mét bên ngoài, trên sân thượng một tòa cao ốc, một ánh mắt lạnh lẽo thông qua ống kính ngắm của khẩu Barret 50 Cal được chế tạo đặc biệt mà nhìn xuống sân trường bên dưới kia. Chằm chằm quan sát vào mái tóc bạc trắng đang thản nhiên ngậm trên miệng một cây kẹo mút.
Từ lúc làm sát thủ của Tổ Chức Sát Thủ Thế Giới tới nay, hắn chưa từng thất bại qua. Kể cả siêu năng lực gia level 3, dựa vào loại đạn đặc chế có thể xuyên phá aura và năng lực ẩn giấu hiện diện, dưới sự á·m s·át của hắn cũng đ·ã c·hết không dưới 5 người.
So với Tuyệt Đao càng thêm nguy hiểm nhiều lần, ngoại hiệu của hắn là Tử Nhãn. Bất kể ai bị nhắm trúng, đều chỉ có một kết cục là c·hết.
Kể từ lúc nhận nhiệm vụ, hắn một mực ẩn núp nơi này chờ đợi thời cơ.
Tử Nhãn có một sở thích quái dị, đó là tiến hành á·m s·át khi mục tiêu ở khu vực đông người. Thần không biết, quỷ không hay, đột ngột một phát súng nổ đầu, để lại một đám đông hoảng loạn sợ hãi, hắn ưa thích loại cảm giác này.
Mọi sự chuẩn bị đều đã làm tốt, chỉ còn một bước cuối cùng, đó là kéo cò.