Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Trần Lãng Khách

Chương 17: Giao dịch




Chương 17: Giao dịch

Không chỉ có Lý Nguyên Bá, thân là người trong cuộc, trực tiếp lãnh đòn nhưng chính Lý Nguyên Thiên cũng cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi. Qua một đấm vừa rồi, hắn có thể xác định một chuyện, người thiếu niên tóc trắng kia thật sự mạnh hơn hắn rất nhiều, ít nhất thì cũng có thể dễ dàng làm gỏi hắn.

Nếu là bình thường, ăn phải một đòn như vậy, thì đừng nói là lông tóc không hao tổn, cả thở còn khó khăn nữa kìa, không c·hết cũng trọng thương. Nhưng hiện tại, hắn lại không bị sao cả, tới một sợi lông cũng không rụng. Mà thứ giữ cho bản thân được an toàn, chính là thanh kiếm trên tay đây, chỉ là hắn cảm thấy aura của mình có suy giảm một phần sau khi ăn đấm lúc nãy.

Trong thời đại mà v·ũ k·hí nóng phát triển thịnh vượng này, v·ũ k·hí lạnh như đao kiếm các loại vốn không được coi trọng. Tại sao ư? Cầm một cây kiếm vung vẩy trước mấy khẩu súng, nghe thấy ngu chưa?

Trong trường hợp cả hai bên đều là người bình thường, một người cầm kiếm, một người cầm súng lao vào sống mái với nhau, kết quả không cần nói cũng biết.

Vậy nên trừ hạng côn đồ cắc ké không thể có nổi một khẩu súng ngắn hoặc những siêu năng lực gia đặc thù có sức mạnh liên quan tới đao kiếm, ví dụ như Tuyệt Đao thì đã chẳng ai còn sử dụng v·ũ k·hí lạnh làm gì. Nhiều lắm là chỉ dọa được những người bình thường làm ăn lương thiện mà thôi.

Còn đối với siêu năng lực gia, một số người, lực công kích của v·ũ k·hí nóng còn chẳng đáng để họ đặt vào mắt, giống như với một level 3, mấy cây súng chẳng khác đồ chơi là mấy, thì nói gì tới vài lưỡi đao.

Nhưng thanh kiếm đang ở trên tay Lý Nguyên Thiên hoàn toàn không giống vậy, Không chỉ có khả năng tạo ra phong nhận công kích từ xa, nhẹ nhàng cắt ra một vệt lớn trên tường, chém sắt như chém bùn, lại còn sở hữu năng lực phòng vệ đáng kinh ngạc. Có dùng bảo vật vô giá để hình dung nó cũng không phải là nói giỡn.

Điều đáng nói nhất chính là, chỉ mới vài phút trước, nó chẳng hơn gì một vật trang trí. Nhưng sau khi được thiếu niên kia cải tạo qua, Lý Nguyên Thiên có cảm giác chỉ cần cầm thanh kiếm này trong tay cũng có thể làm hắn dù đối mặt với level 3 cũng có thể đánh một trận.

Tạo ra được thứ v·ũ k·hí thần kỳ như thế, vậy thiếu niên tóc trắng lại còn có vẻ không hài lòng, đưa ra đánh giá là không được tốt lắm. Thử hỏi "tốt" trong suy nghĩ của hắn lại sẽ càng kinh hãi thế gian tới đâu nữa.

Lý Nguyên Thiên không cho rằng Thiên Dạ cố ý làm ra vẻ, điều đó không có ý nghĩa. Người kia không chỉ sở hữu sức mạnh không thể suy đoán, còn có thể dễ dàng tạo ra v·ũ k·hí ngang tầm một siêu năng lực gia cao cấp trong một thời gian ngắn ngủi. "Kinh khủng" không thể dùng để diễn tả hắn nữa rồi, hắn đã có thể xưng là "kỳ tích".

"Một thiếu niên bị xem thường ghẻ lạnh, lại có năng sực siêu phàm cỡ này, xem ra chúng ta mới là kẻ không biết thế giới này rộng lớn ra sao..."

Lý Nguyên Thiên thở dài một hơi, ánh mắt của hắn nhìn về phía Thiên Dạ ngoại trừ kinh ngạc còn có thêm vài phần sùng bái.

"Như ta đã nói, hôm nay ta đến đây là để giao dịch với các ngươi, hay nói đúng hơn là hợp tác đôi bên cùng có lợi."



Thiên Dạ đợi cho hai cha con Lý Nguyên Thiên bình tĩnh trở lại rồi đi đến trước mặt hai người, cười nhạt nói. Hắn có hơi bất ngờ trước biểu cảm của họ, hai người kia không thấy ngạc nhiên ở phần ma kiếm mà là kinh ngạc vì khả năng của nó, nói rõ đâu đó trên thế giới này vẫn có những v·ũ k·hí như thế. Mặc dù có lẽ chẳng mạnh mẽ tới đâu, nếu không thì họ đã chẳng kinh ngạc tới mức thất thố như vậy. Như vậy cũng tốt, vốn hắn còn hơi chút thất vọng vì chất lượng vật liệu của cây kiếm hơi thấp nên thành phẩm cũng không đạt tới mong muốn, nhưng như vậy đặt ở Trái Đất hẳn là có thể bán được một cái giá cao rồi.

"Cậu muốn dựa vào thế lực của Thiên Lang Hội mà bán ra thanh kiếm này?"

Lý Nguyên Bá tốt xấu gì cũng là người điều hành Thiên Lang Hội, bá chủ Thiên Thanh, đầu óc đâu phải hạng tầm thường, rất nhanh đã hiểu được ý định của Thiên Dạ.

"Không sai, dùng mạng lưới thông tin của các ngươi để lan truyền tin tức về nó, sau đó bán ra. Còn về định giá, ta tin rằng việc này các ngươi hẳn phải làm được tốt hơn ta nhiều, sau khi bán xong, lợi nhuận chúng ta sẽ chia đều."

Nghe xong lời nói của Thiên Dạ, Lý Nguyên Bá chớp chớp đôi mắt, việc này chả khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Một thanh kiếm có sức mạnh sánh được với siêu năng lực gia cao cấp, đó là khái niệm gì? Giá trị không cần phải bàn cãi, có thể hấp dẫn tới không ít danh gia vọng tộc, kể cả hào môn ở thủ đô cũng không phải không có khả năng.

Hắn không có ý định mua lại cho chính mình dùng, nhìn bộ dạng thiếu niên kia dễ dàng như vậy là có thể làm ra một thanh, chắc chắn là hắn còn có thể sản xuất hàng loạt. Vậy thì dại gì vì cái lợi nhỏ trước mắt mà bỏ qua cái lợi lâu dài sau này? Chỉ cần giao hảo được với người này, thì con đường tương lai rộng mở ra trước mắt, thứ có được chắc chắn sẽ nhiều hơn cây kiếm này.

Giá trị tiềm năng của Thiên Dạ tuyệt đối hơn xa chỉ là một level 3.

"Lần hợp tác này, chúng ta vô cùng đồng ý!"

Hắn đưa tay phải ra phía trước, kích động nói.

"Hợp tác vui vẻ."

Nắm lấy tay Lý Nguyên Bá, Thiên Dạ nhẹ gật đầu. Hắn không lo kẻ này sẽ độc chiếm thanh kiếm, sau đó lật lọng. Lão là một kẻ có đầu óc, chuyện ngu xuẩn như vậy lão chắc chắn sẽ không làm.

"Phải rồi, đã có quan hệ hợp tác, trước tiên ta sẽ giải quyết một vấn đề nhỏ cho các ngươi..."

"Hả?"

Lý Nguyên Bá và Lý Nguyên Thiên nhất thời không hiểu được tại sao Thiên Dạ lại nói vậy.



"Nó vẫn đang ngủ thôi, sẽ không tỉnh lại sớm, nhưng cũng là một mối nguy tiềm tàng..."

"..."

Cha con hai người bối rối, vẫn không hiểu rõ lời của hắn là có ý gì.

Cũng không giải thích cho họ, Thiên Dạ giẫm chân xuống đất, nhanh chóng nhảy đến vị trí trong khuôn viên nơi mà hắn nhận thấy luồng khí yêu tà lúc chiều, rồi từ trên không giáng xuống mặt đất một cú đấm.

Lý Nguyên Bá và Lý Nguyên Thiên dù vẫn không hiểu gì, nhưng cũng vội vả chạy theo ra.

Đùng!

Cùng với âm thanh nổ tung to lớn, mặt đất giữa khuôn viên biệt thự bỗng chốc tan tành, cát bay đá chạy, đất đá vụn vặt bắn tung tứ phía, gió lốc mang theo cát bụi mù mịt lan tràn tạo ra một khung cảnh hỗn độn mịt mờ.

Đùng!

Lại một t·iếng n·ổ nữa, nhưng là từ bên dưới mặt đất, một quả cầu gai góc màu vàng đất với đường kính hơn 3 mét, văng lên rồi nặng nề rơi xuống đất đánh ầm một tiếng. Rồi sau đó, quả cầu gai mở ra, để lộ một cái đầu nhọn, bốn chân có móng vừa dài vừa sắc như dao cạo và một cái đuôi phủ trong lớp vảy gai góc. Thì ra quả cầu gai màu vàng đất kia là một con tê tê khổng lồ đang cuộn tròn ngủ say.

Loài tê tê vốn dĩ hiền lành, nhưng với hình thể khổng lồ và lớp vảy gai sóc sắc nhọn, nó đúng là một con quái thú thật sự. Lại nói, trông nó không có vẻ gì là hiền lành giống tê tê bình thường cho lắm.

Tức giận vì b·ị đ·ánh thức, nó ngửa đầu lên trời, mở ra chiếc miệng lớn như bồn máu, kêu vang một tiếng đinh tai nhức óc, mùi tanh hôi từ miệng nó theo gió bay ra. Không suy nghĩ nhiều, cũng chẳng đủ thông minh để đánh giá tình hình, nó lao thẳng vào kẻ dám quấy rầy giấc ngủ của mình, giơ lên bộ vuốt sắc nhọn, muốn xiên thủng vài lỗ trên kẻ ngoài người đáng ghét trước mắt, rồi lại ăn bằng sạch nơi này.

Nhưng bộ vuốt của nó còn chưa vươn tới, phần bụng đã dính phải một cú đá cực mạnh, cả cơ thể nặng tới gần chục tấn bị xung lực dễ dàng hất bay, phảng phất như một con thú nhỏ bị kéo lê trên đất tới vài chục mét, khiến sân bãi nơi này bị tàn phá không còn ra hình thù gì. Ré lên một tiếng đầy đau đớn, dù trí thông minh chưa cao, cú đá này cũng đủ cho nó biết nhân loại nhỏ bé trước mắt là một tồn tại nguy hiểm, nơi này không nên ở lâu, bản năng mách bảo nó phải mau chạy trốn, nhưng mối thù này nó sẽ nhớ.



Dáng vẻ hung tợn ban đầu chẳng còn sót lại gì, con quái thú khổng lồ nhanh chóng cuộn mình lại thành một quả bóng, định lăn tròn mà bỏ chạy để tránh bị tổn thương, vì đây là hình dạng có mức phòng ngự cao nhất của nó, chỉ tiếc là còn chưa kịp chuyển động, phần lưng của nó đã bị một nắm đấm đục xuyên qua. Lớp vảy so với thép nguội còn cứng chắc hơn gấp nhiều lần, dù là đạn chống tank cũng chưa chắc làm trầy được trước cú đấm kia lại giống như một lớp giấy mỏng, không hề có chút tác dụng gì.

Bùm một tiếng, cả cơ hội thét lên một tiếng cuối đời nó cũng không có, bởi vì trừ lớp vảy cứng chắc, tất cả thớ thịt trong người con tê tê khổng đều bị phá nát dưới tác động kinh hoàng của cú đấm. Trận chiến kết thúc một cách chóng vánh, không, đây không gọi là trận chiến được, vì nó chỉ đơn giản là săn g·iết một chiều.

Nhảy người khỏi hình thể to lớn của nó, Thiến Dạ phe phẩy nắm tay của mình. Hắn vốn chỉ định đuổi nó đi thôi, nhưng nhìn vào con mắt của nó Thiên Dạ có thể thấy được dã tính hung bạo trong đó quá mạnh, thả đi thì chỉ có thành họa.

"Đây... đây... con quái vật này từ trước tới giờ vẫn luôn ở đây?"

Lý Nguyên Bá và Lý Nguyên Thiên chạy tới bên xác c·hết của nó, lắp bắp kinh hãi hỏi.

"Không biết, nhưng có vẻ nó đã ngủ ở đây cũng khá lâu rồi, ta không làm gì thì chẳng mấy chốc nó cũng sẽ tỉnh lại thôi, mặc dù không phải chỉ ngày một ngày hai là tỉnh..."

Thiên Dạ thản nhiên trả lời.

"Loại quái vật như thế này vậy mà có tồn tại..."

"Càng không tin được, loại quái vật thế này luôn ở dưới chân chúng ta..."

"Không, các ngươi sai rồi, nhìn đi, dù to lớn nhưng vẫn mang hình dạng một con tê tê đó thôi, nó vốn cũng chẳng phải quái vật gì."

"Hả?"

Hai người không kìm được thốt lên.

"Ý cậu là nó chỉ là một con tê tê bình thường đột biến mà thành?"

Lý Nguyên Bá kinh hãi hỏi lại.

"Trái Đất khôi phục, con người không phải là giống loài duy nhất đang thay đổi..."

Thiên Dạ không trả lời câu hỏi, thay vào đó là một câu nói bâng quơ, nhưng cũng đã gián tiếp xác định ý nghĩ của Lý Nguyên Bá. Nói rồi, hắn xoay người rời đi, mục đích đã đạt được, không có lý do ở lại thêm nữa.

Còn hai người kia sẽ làm gì với xác, hắn không quan tâm.