Chương 18: Trả về nguyên vẹn
"Khoan đã! Để tôi đưa ngài về!"
Lý Nguyên Thiên thấy Thiên Dạ quay bước bỏ đi thì ném thanh kiếm lại cho Lý Nguyên Bá rồi vội vàng đuổi theo, trong bất giác cách xưng hô của hắn cũng đã thay đổi, tràn ngập tôn kính và ngưỡng mộ. Hoặc là bị sợ hãi, hoặc là được kính nể, dù là ở thời đại nào, thế giới nào đi nữa, kẻ mạnh luôn có đặc quyền như thế.
Nghe hắn gọi, Thiên Dạ dừng chân nhìn lại.
"Cũng được."
Ngồi xe vẫn tốt hơn đi bộ, người ta cũng tự nguyện kia mà.
Lý Nguyên Thiên thấy Thiên Dạ đồng ý, mười phần vui vẻ lái chiếc Ferrari mui trần lúc nãy đến, thay hắn mở cửa sau.
Khởi động xe, Lý Nguyên Thiên nhanh chóng mang theo Thiên Dạ chạy ra khỏi Sky Rose, để lại Lý Nguyên Bá một mình cùng cái xác và mớ đất đá hỗn loạn. Chẳng mấy chốc bọn họ đã trở lại khu vực nội thành Thiên Thanh.
***
Trời đã nhá nhem tối, đường phố về đêm tấp nập nhộn nhịp, ánh đèn lấp lánh sáng ngời nơi nơi. Nhưng con đường quen biển dẫn tới Bạch Anh Khu lại tương đối vắng vẻ, vì đây là vùng đất tư nhân, ít ai lui tới. Dù còn xa mới đến nơi, nhưng phương tiện trên đường đã giảm đi rất nhiều.
"Nè Thiên Dạ! Lúc nãy ngài đã làm gì để thanh kiếm kia trở nên lợi hại như vậy?"
Trên xe, Lý Nguyên Thiên mở miệng hỏi, thật ra hắn rất tò mò muốn biết rốt cuộc là loại năng lực gì mà có thể biến một thanh kiến trang trí bình thường thành thần binh lợi khí như vậy.
"Chú ấn."
Trả lời hắn là hai từ cụt lủn.
"Chú ấn? Là cái gì?"
Nghe thấy danh từ mới mẻ, Lý Nguyên Thiên hiếu kỳ quay đầu lại hỏi.
"Nhìn đường."
Mắt Thiên Dạ giật giật, hắn lên tiếng cảnh báo, đang lái xe lại còn quay đầu nhìn quanh mà không tập trung, chắc là ngại mình sống quá lâu. Sắp đến khu vực tư nhân, đường dù vắng, nhưng cũng không phải không có ai, trước mặt còn có một chiếc Mercedes Saloon đang chạy.
Thật ra thì dù có t·ai n·ạn, Thiên Dạ cũng sẽ không c·hết, hành tinh này có nổ tung thì hắn cũng chẳng sao, nói gì tới một vụ t·ai n·ạn xe cộ bình thường. Lý Nguyên Thiên tốt xấu gì cũng là một siêu năng lực gia level 2, chỉ một cú v·a c·hạm xe cộ thì còn chưa đủ g·iết hắn, cùng lắm là b·ị t·hương thôi. Nhưng những người trên đường khác thì lại không như bọn hắn.
"À quên!"
Lý Nguyên Thiên cũng sực nhớ tới là mình đang ngồi ở ghế lái, vội quay đầu lại, nhưng đã muộn, chiếc Mercedes kia thình lình giảm tốc độ, tạc ngang sang trái, có vẻ đang muốn đi sang đường khác ở ngã rẽ trước mặt.
Ầm!
Dù Lý Nguyên Thiên đã thắng gấp, nhưng v·a c·hạm là điều không thể tránh khỏi. Thân xe Mercedes bị chấn động tới mức lõm vào, xung lực kéo lê xe đi vài mét. Chiếc Ferrari của Lý Nguyên Thiên cũng không khá hơn là bao, đầu trực tiếp phá đi. Hai chiếc xe trượt đi để lại trên đường những vệt đen dài do bánh xe ma sát mà thành.
"Thằng khốn nào? Đui mù hay sao? Mẹ mày không dặn là không biết lái xe thì đừng có ra đường?"
Từ trên Mercedes, một thanh niên cao to tóc nhuộm vàng bước xuống, lớn miệng chửi rủa. Tức giận đùng đùng, đá mạnh vào thân xe của Lý Nguyên Thiên một cái.
"Mày bước ra đây!"
"Xin lỗi người anh em, là tôi vô ý, hư hỏng của cậu tôi sẽ đền!"
Lý Nguyên Thiên cho xe lui lại, hạ cửa kính xuống, ôn tồn nói. Trước tiên là do bản thân sai, không thể không nói lý. Nhưng thanh niên kia thì không có vẻ hạ hỏa, ngược lại còn bực tức đá xe thêm một cái.
"Đền cái đầu mày! Tao bảo bước ra đây!"
"Người anh em, tôi thật sự..."
"Ai anh em gì với mày! Còn không bước xuống?"
Lý Nguyên Thiên không phải kẻ hiền lành gì, hắn xin lỗi là vì đuối lý, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Hơn hai mươi năm sống trên đời hắn dù không chủ động lấn người nhưng cũng chưa bao giờ để ai leo lên đầu mình ngồi. Bị chửi như vậy hắn cũng chẳng muốn nhịn.
"Lớn tiếng cái gì? Cũng không phải lỗi của một mình tôi! Các người qua đường cũng có bật xi nhan đâu!"
Thế là hắn cũng mở cửa xe bước xuống, mặt đối mặt với thanh niên tóc vàng, lớn giọng đáp lại.
"Á à! Đụng người bây giờ lại còn dám lớn giọng lý lẽ? Có tin tao đánh mày má nhìn không ra không?"
Nghe người kia nói vậy, Lý Nguyên Thiên cũng cảm thấy bó tay rồi, cái thằng này cơ bản là không thể nói chuyện.
"Cậu có biết tôi là ai không?"
Thở dài một hơi, hắn muốn dời thân phận của mình ra hù một chút.
"Tao cần gì biết mày là ai? Lảm nhảm!"
Thanh niên tóc vàng lộ ra sắc mặt dữ tợn, vừa nói vừa vung đấm thẳng vào mặt Lý Nguyên Thiên.
Mắt thấy nắm tay của mình sắp "thân thiết" dụng vào mặt Lý Nguyên Thiên, khóe môi hắn cong lên một nụ cười gằn. Mấy năm qua hắn luyện đầy kỹ thuật cách đấu, một đấm vài ba trăm kg không phải nói chơi, bị đấm vào mặt thì tuyệt đối không bay răng cũng gãy mũi.
Nhưng hắn không ngờ, nắm tay mình còn chưa tới, một cái tát liền phất đến, nhìn còn nhìn không rõ, bộp một cái đã b·ị đ·ánh bay, mặt thân thiết dán chặt xuống đường.
Cách đấu kỹ thuật cái gì đối phó với người thường tay không tất sắt thì dư xài, nhưng đem múa may trước mặt siêu năng lực gia thì chẳng khác trẻ con đòi đơn đấu với người trưởng thành là mấy.
"Đây là cậu tự tìm!"
Lý Nguyên Thiên lạnh nhạt nói, sau đó quay lại xe khởi động máy, còn tốt chỉ là lớp vỏ bên ngoài méo mó mà thôi, máy móc vẫn hoạt động, tốn chút tiền đổi cái vỏ khác là được, chuyện tới nước này hắn cũng chẳng còn định đền cái khỉ gì nữa. Xe vừa khởi động thì một âm thanh lạnh lùng quát tới:
"Dừng lại!"
Lúc này trên chiếc Mercedes bước xuống hai người nữa, là một đôi nam nữ. Nữ tóc ngắn ngang vai, trẻ trung xinh dẹp, khoác trên người một bộ váy trắng liền thân, rất thanh thuần đáng yêu. Nam độ khoảng 30 tuổi, người mặc vest đen, tóc vuốt keo ngược ra sau, trên mắt đeo một cặp kính râm, khí chất trầm ổn, tiếng quát lúc nãy là của hắn.
"Nghĩ không ra thành phố nhỏ như vậy, tùy tiện cũng có thể gặp được một siêu năng lực gia! Level 2 à? Cũng không tệ. Nhưng đụng phải chúng ta, còn đánh người rồi muốn bỏ đi? Đâu có dễ vậy!"
Hắn bước lên, chặn lại đầu xe của Lý Nguyên Thiên, trong mắt bốc lên một luồng sắc lạnh, một ánh mắt này để Lý Nguyên Thiên cảm thấy áp lực kinh người.
Người này, mạnh hơn bản thân.
Cô gái váy trắng đỡ lấy thanh niên tóc vàng, lùi về phía sau, hài hước nhìn, không hề có ý đi lên ngăn cản mà giống như đang nhìn chuyện cười.
"Không phải lúc nãy mày uy phong lắm ư? Bây giờ sao lại im thin thít như chó con vậy?"
Thanh niên tóc vàng đầy oán độc nói.
"Này! Chuyện này rõ ràng không phải chỉ tôi sai chứ..."
"Không cần biết! Hắn yếu hơn cậu, bị cậu đánh là lẽ đương nhiên! Nhưng tôi cũng không muốn chuyện này cứ như vậy mà kết thúc! Bởi vì tôi mạnh hơn cậu!"
"Ông..."
Lý Nguyên Thiên cảm thấy đúng là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, hắn muốn mở miệng nói cũng không phải một mình hắn sai. Thanh niên kia rõ ràng muốn đánh hắn chẳng lẽ hắn phải đứng yên ăn đấm? Đánh không lại thì gọi người khác ra mặt? Chỉ cho phép bọn họ đánh người, không cho phép người khác đánh họ ư? Thói đời gì đây? Ơ khoan, việc này quen quen...
Nghe giọng điệu thì đám người này có vẻ không phải người Thiên Thanh mà từ nơi khác tới. Vậy mà so với thân làm con trai kẻ đứng đầu Thiên Thanh như hắn còn ngang ngược hơn nhiều.
Két!
Lý Nguyên Thiên còn chưa nói xong, đã thấy cửa sau mở ra, Thiên Dạ với sắc mặt không kiên nhẫn bước xuống, đi đến trước đầu xe.
"Tránh đường!"
Hắn nói.
"Ồ? Ngựa non háu đá? Nghé con không sợ cọp?"
Người đeo kính râm thoáng đờ ra, một người bình thường cũng dám ra lệnh cho hắn?
"Chàng trai trẻ! Cậu đang thách thức tôi, cho rằng tôi không dám ra tay?"
"Ngươi có khả năng thì cứ việc."
"Tốt! Không ngờ thành phố nhỏ như vậy cũng có người can đảm như thế này! Nhưng chàng trai trẻ à, cậu có biết vô tri can đảm chính là ngu muội không?"
Người đeo kính râm có chút tức giận, aura trong người cuộn trào như đang sôi lên sùng sục, vết nứt lan tràn trên mặt đường dưới chân. Hắn quyết định dạy dỗ thiếu niên trước mắt một trận nhớ đời.
Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến, một bàn thay nương theo phía bên trái mặt hắn cực nhanh quất tới, kể cả hắn cũng chỉ nhìn thấy một vệt mờ, muốn tránh nhưng không kịp, chỉ có thể theo bản năng giơ tay lên đỡ.
Rắc! Rắc!
Hai tiếng thứ gì đó vừa vỡ vụn vang lên nhỏ mà thanh thúy, đôi tay vừa giơ lên của người đeo kính râm, lấy một góc độ không thể tin được và rục xuống. Bàn tay của Thiên Dạ không hề bị ngăn cản mà mạnh mẽ đập vào má người đeo kính râm.
Mắt kính vỡ vụn, kêu thảm một tiếng, cả người hắn bị quất bay sang ngang, trầm đục một tiếng va vào thân xe Mercedes, khiến nó bị dư lực đánh cho lăn lộn vài vòng mới dừng lại, triệt để hỏng đi.
"Giành câu nói đó lại cho ngươi đi, muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Thiên Dạ nhàn nhạt liếc hắn, lạnh lùng nói. Một đòn này còn chưa đủ g·iết hắn, nhưng cũng đem kiêu ngạo và tự phụ của hắn đánh cho nát bấy.
Thanh niên tóc vàng và thiếu nữ váy trắng thần sắc trở nên cứng đờ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, não họ vẫn còn chưa kịp xử lý hết, nụ cười mỉa mai vẫn còn đọng lại trên môi.
Sau đó thì chuyển biến thành nét không dám tin tưởng, nhìn sang người đeo kính râm vẫn còn đang rên rỉ trong đau đớn. Người này là vệ sĩ riêng do cha họ tốn rất nhiều tiền mời tới để đảm bảo an toàn. Hắn vô cùng lợi hại, tay không bẻ kiếm hay chụp đạn chỉ là trò trẻ con, trong nhận thức của họ, hắn đã là vô địch. Nhưng hôm nay, chỉ là muốn ra ngoài dạo chơi xa một chút, nhận thức đó đã bị thiếu niên tóc trắng kia vô tình phá nát.
Bọn họ đã trêu phải ai thế này?
Thiên Dạ không nói gì, cũng không tiếp tục nhìn hắn, mà từng bước hướng về thiếu nữ váy trắng.
"Khoan đã! Ngươi có biết chúng ta là..."
Nhìn thấy hắn tới gần, thiếu nữ váy trắng run rẩy sợ hãi, muốn đem thân phận mình ra, hi vọng có thể dọa Thiên Dạ một chút.
"Không có hứng thú."
Thật mỉa mai, giống như cách mà thanh niên tóc vàng làm với Lý Nguyên Thiên, hắn một tay vung lên. Trong nháy mắt cả gương mặt xinh đẹp như muốn vẹo đi, đến răng cũng bay đi vài cái, sau đó tung ra một đá vào bụng thanh niên tóc vàng bên cạnh. Làm hắn ôm bụng lăn lộn, nôn thốc nôn tháo.
"Bằng vào chút sức mạnh nhỏ nhoi này cũng đòi dạy ta cái gì là vô tri can đảm? Những lời đó ta trả lại cho các ngươi nguyên vẹn."
Nói rồi hắn quay người, trở lại vào xe.
"Đi thôi."
"Vâng vâng!"
Lý Nguyên Thiên lắp bắp đáp lại, thiếu niên này tuyệt đối là một kẻ hung tàn.
***
"Thiên Thanh quả là nơi ngọa hổ tàng long!"
Người kính râm dưới sự giúp đỡ của thanh niên tóc vàng, ngồi dậy, không khỏi thở dài.
"Tôi không cần biết là rồng hay hổ! Chuyện này chưa xong!"
Thiếu nữ váy trắng bụm miệng nói một cách đầy oán độc.