Hồng Trần Lãng Khách

Chương 16: Gặp mặt




Chương 16: Gặp mặt

Lý Nguyên Thiên mang theo Thiên Dạ một đường chạy thẳng đến Sky Rose, vào bên trong khuôn viên, diện tích rộng lớn lại xa hoa sang trọng có thể so với hoàng cung đại điện phương tây, làm người không khỏi trố mắt nhìn nhiều mấy lần.

Ở Sky Rose, biệt thự của Lý Nguyên Bá cũng không chỉ có một căn, mà là trọn vẹn bao quát một phần ba khu biệt thự này đều là trang viên của hắn. Tuy nhiên thì tòa biệt thự kia không khí và khung cảnh đều là tốt nhất, cho nên hắn quyết định ở lại chỗ này.

Nơi Lý Nguyên Thiên đưa Thiên Dạ đến, rất hiển nhiên là chỗ đó.

"Không hổ là nhà giàu nhất thành phố Thiên Thanh."

Thiên Dạ nhẹ nhàng nói, nếu chỉ tính mức độ bề thế thì Bạch Anh Khu đúng là còn chưa thể so sánh, tuy nhiên nơi này lại thiếu đi vài phần ưu nhã và êm dịu mà Bạch Anh Khu mang đến cho hắn.

"Mời cậu!"

Lý Nguyên Thiên mở cửa xe, khẽ khom người trang trọng, rồi đi trước dẫn đường vẫn giữ mức lễ phép cao nhất.

"Cha tôi đã đợi sẵn ở trong, đã chuẩn bị sẵn sàng hết thảy đế tiếp đón cậu."

Đưa Thiên Dạ đến khu vực bên trong biệt thự, dừng lại phía trước một cánh cửa phòng, Lý Nguyên Thiên lại một lần nữa cúi đầu cung kính.

"Được rồi."

Thiên Dạ khẽ gật đầu, đẩy cửa bước vào, Lý Nguyên Thiên đi theo phía sau hắn. Cửa vừa mở ra, một mùi thức ăn hấp dẫn xộc thẳng vào mũi Thiên Dạ, trước mặt hắn là một bàn thức ăn trải dài, đầy những món đắt tiền ở giữa phòng, vách tường hai bên treo lấy mỗi nơi một bộ kiếm khiên trang trí xếp thành hình chữ "x" cách bày trí có chút giống với mấy phòng ăn của các gia đình quý tộc trên phim ảnh, Cùng lúc đó, một bóng người ngồi phía cuối bàn ăn vội vã đứng lên, hòa nhã nở một nụ cười trên môi nhưng cũng không thiếu đi kính ý. Chính là ông trùm phía sau màn của Thiên Lang Hội - Lý Nguyên Bá.

"Ân nhân! Quả nhiên là cậu! Mời ngồi!"

Hắn vui mừng nói, dù đã biết thân phận người cứu mình là ai qua lời kể của Lý Nguyên Thiên, nhưng bây giờ trực tiếp gặp lại vẫn mang đến kích động không nhỏ. Hắn khoác khoác tay ra hiệu cho toàn bộ người hầu rời khỏi, để lại trong phòng ba người bọn họ.

"Ân nhân này, ân nhân nọ, đừng gọi ta như thế, không quen tai chút nào..."

Thiên Dạ nói xong, đã kéo ghế ngồi xuống đối diện còn Lý Nguyên Thiên thì bước tới bên cạnh Lý Nguyên Bá, im lặng lại nghiêm trang đứng ở một bên.

"Vậy thì tôi phải xưng hô cậu thế nào cho phải?"

Lý Nguyên Bá có chút bối rối, không gọi Thiên Dạ là ân nhân, hắn thật không biết nên gọi thế nào nữa. Trực tiếp gọi tên? Như thế thì quá bất kính và thiếu tôn trọng đi chứ?



"Kiêu Hoành Nhân Đế..."

Nghe Lý Nguyên Bá nói vậy, một cái tên thình lình hiện ra trong đầu Thiên Dạ, một cái tên mang đầy cảm giác hoài niệm từ quá khứ, tâm tình có hơi chập trùng khiến hắn buộc miệng nói nhỏ.

"Hả? Cậu vừa nói gì?"

Ở khoảng cách của mình, Lý Nguyên Bá không nghe thấy Thiên Dạ nói gì, hắn hỏi lại.

"Không có gì, ngươi có thể gọi ta là cái gì cũng được, chỉ cần đừng là ân nhân."

Thiên Dạ để cho tâm tình trập trùng của mình lắng xuống, hắn thản nhiên trả lời.

"Vậy thì tôi mạn phép gọi tên cậu vậy. Thiên Dạ, phải không?

Gật đầu, đối với việc đối phương biết tên mình, Thiên Dạ không cảm thấy ngạc nhiên, Lý Nguyên Thiên chắc hẳn đã nói cho Lý Nguyên Bá biết.

"Ngày hôm đó cậu đi nhanh quá, tôi muốn cảm tạ cũng tìm không thấy, hôm qua lại biết thằng con ngu ngốc của tôi lại trêu chọc làm cậu khó chịu. Nhưng cũng vì vậy tôi mới biết được thân phận của cậu. Bữa cơm hôm nay cốt yếu là để bày tỏ thành ý, trước là để cảm ơn cứu mạng, sau là xin lỗi vì hành động của con trai mình..."

Lý Nguyên Bá khẩn khiết nói, đối với loại người từng vào sinh ra tử, sinh hoạt lăn lộn liếm máu trên lưỡi đao để đạt được thành tựu ngày hôm nay, trong lòng hắn, hai chữ "ân nghĩa" rất có cân nặng.

"Không cần thiết, chuyện hôm đó cứu ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, chúng muốn g·iết ta nên tự tìm đường c·hết..."

Thiên Dạ giơ tay bảo Lý Nguyên Bá dừng lại trước khi hắn nói xong, quả thật là hôm đó Thiên Dạ chẳng hề có ý định cứu hắn. Giết bốn người kia, cũng chỉ đơn giản như giờ tay nhấc chân, so với giẫm c·hết một con kiến thì cũng không khó hơn là mấy.

"Ân nghĩa ngươi cũng đã trả rồi, còn về việc hôm qua thì như con bé kia đã nói. Chuyện đã kết thúc, ta sớm không để trong lòng."

Nghe Thiên Dạ trả lời như thế, đầu óc Lý Nguyên Bá liền chuyển động. Đã đối phương không vì ân hay tội nhưng vẫn đến đây, vậy thì chắc chắn phải có nguyên nhân khác. Trong lúc hắn vẫn còn đang suy nghĩ lý do, giọng nói của Thiên Dạ đã truyền tới:

"Ngươi đoán không sai đâu, ta đúng là có việc cần tới Thiên Lang Hội các ngươi đấy..."

Lý Nguyên Bá cảm thấy kinh dị liếc nhìn qua, chỉ thấy đối phương đang tựa lưng vào ghế, cười nhạt nhìn hắn. Suy nghĩ trong lòng hắn bị đoán được? Hay vẫn là bị nhìn thấy?

"Thiên Dạ, cậu quả thật là tuổi trẻ tài cao, khiến tôi cũng cảm thấy ngại ngùng..."



Hắn cảm thấy thiếu niên tóc trắng này đâu chỉ có sâu không lường được, mà đã là giống như thần rồi, cả suy nghĩ trong đầu cũng có thể bị dễ dàng nhìn ra. Người này nhất định phải kết giao, cho dù không thể làm bạn cũng tuyệt đối không nên làm thù. Tuy nhiên từ lúc tới đây, biểu cảm của Thiên Dạ vẫn không hề thay đổi, vẫn là bộ mặt thản nhiên và vô tư lự đó, làm hắn không cách nào phỏng đoán đối phương.

"Bỏ qua một bên đi, ta tới đây là muốn cùng các ngươi giao dịch một chút. Là loại giao dịch đôi bên cùng có lợi."

"Giao dịch? Ý cậu là?"

Thiên Dạ không trả lời, hắn đẩy ghế đứng dậy, giơ tay phải lên giữa không khí, một thanh kiếm trang trí trên tường bất ngờ bay vào tay hắn.

Lý Nguyên Thiên thấy hắn hành động như vậy thì biến sắc, vội nhảy ra trước người Lý Nguyên Bá, dùng thân bảo vệ cha mình ở phía sau.

"Khẩn trương cái gì? Nếu cậu ta muốn g·iết chúng ta thì cần gì v·ũ k·hí? Trước cứ quan sát đã."

Gạt tay Lý Nguyên Thiên ra, Lý Nguyên Bá bình tĩnh nói, tuy là vậy vẻ nghiêm túc trên mặt hắn cũng đậm thêm vài phần.

Không để tâm tới cha con hai người, khóe môi Thiên Dạ cong lên, hình thành một nụ cười nhạt. Từ bàn tay nắm lấy chuôi kiếm của hắn bùng lên một ngọn lửa tím, rồi lan ra bao trùm cả thanh kiếm, ánh lửa dập dờn nhảy múa như có sinh mệnh, xinh đẹp nhưng yêu dị. Nhiệt độ trong phòng thoáng cái tăng lên, người hai cha con Lý Nguyên Thiên bắt đầu vả ra mồ hôi.

Vài giây sau khi ngọn lửa bao trùm thanh kiếm, Thiên Dạ nâng tay trái của mình lên, giữa hai đầu ngón trỏ và ngón giữa cũng lấp lóe sắc tím, nhưng so với ngọn lửa trên thanh kiếm thì nó phải nhưng thực và cô đọng hơn rất nhiều lần đến mức nó hình thành như một m·ũi d·ao nhỏ.

Kể cả người bình thường như Lý Nguyên Bá cũng có thể nhận ra bên trong đốm lửa nhỏ như ánh nến kia ẩn chứa nhiệt lượng kinh người. Lý Nguyên Thiên cũng vậy, và một siêu năng lực gia như hắn lại thấy được nhiều hơn, ngọn lửa trên tay Thiên Dạ chắc chắn không phải lửa bình thường, nhưng Lý Nguyên Thiên lại không hề cảm thấy aura lưu chuyển, nói cách khác, ngọn lửa kia không được tạo nên từ aura mà là bằng một thứ năng lượng nào đó khác.

Bên kia, Thiên Dạ đã bắt đầu hành động, tay cầm kiếm hắn buông ra, nhưng thanh kiếm không rơi xuống đất mà vẫn bay lơ lửng trong ánh sáng tím kì dị. Tay trái hắn cũng động, nhanh tới mức không thể nhận thấy bằng mắt thường rằng hắn đang làm gì. Kể cả một level 2 như Lý Nguyên Thiên cũng chỉ nhìn thấy cánh tay Thiên Dạ đang di động cực nhanh, tạo thành những vệt mờ sáng trong không khí, mơ hồ nhìn được hắn đang dùng lưỡi dao lửa trên hai ngón tay khắc gì đó lên thân kiếm, hoa lửa văng tung tóe khắp nơi. Rất nhanh, từng ký tự, hình vẽ kỳ lạ hiện ra, hằn lên lưỡi kiếm, mơi nhìn có vẻ r·ối l·oạn, nhưng để ý kỹ càng lại thấy nó tuân theo một loại qui tắc khó hiểu nào đó.

"Cậu ta đang làm gì?"

Lý Nguyên Bá hỏi, nuốt một ngụm nước bọt.

"Làm sao tôi biết được."

Lý Nguyên Thiên trả lời, thật tình là hắn cũng muốn biết lắm đây.

Và không để sự tò mò của hai người tồn tại lâu hơn, dù Thiên Dạ đang làm gì thì có vẻ nó cũng đã đi đến hồi kết. Hắn đã thôi không chạm khắc nữa, con dao lửa trên hai đầu ngón tay đã tan biến, chỉ còn lại ánh lửa chập chờn le lói trên thân kiếm.

Nắm lấy thanh kiếm lần nữa, Thiên Dạ búng nhẹ vào thân nó một cái, keng một tiếng, âm thanh kim loại rung động thanh thúy vang lên, nghe vào trong tai hai cha con Lý Nguyên Thiên lại giống như có một nhát kiếm ngưng thực vừa lia qua, khiến màng nhỉ hai người ẩn ẩn đau nhói.



"Không được tốt lắm..."

Khi ngọn lửa đã hoàn toàn dập tắt sau cú búng tay của mình, Thiên Dạ đưa lưỡi kiếm lên ngay trước mặt, có chút không hài lòng.

"Mà thôi vậy, chất liệu vốn đã không tốt rồi."

Cha con Lý Nguyên Thiên thấy hắn cuối cùng cũng đã hoàn thành thì nhanh chóng chạy tới, mặt đầy hiếu kỳ.

"Đây là...?"

Lý Nguyên Bá run giọng hỏi, ánh mắt lấp lóe, một cái búng vừa rồi thôi cũng đủ để hắn biết thứ này đã không giống bình thường. Mà lại thứ này chắc hẳn phải có liên quan tới giao dịch mà Thiên Dạ vừa nói tới lúc nãy.

"Ta vừa cải tạo nó một chút, chất liệu không tốt nên chỉ có thể miễn cưỡng đưa nó vào hàng ngũ ma kiếm."

Thiên Dạ đáp lại, và để mimh chứng cho lời nói của mình, hắn vung thanh kiếm lên, lập tức không khí trở nên xáo động, chỉ nghe xẹt một tiếng, bức tường sau lưng Lý Nguyên Bá bị cắt ra một vệt lớn, bụi bay lả tả, nhìn rợn cả sóng lưng.

Lý Nguyên Bá và Lý Nguyên Thiên sửng sốt đứng tại chỗ, đồng tử co rụt mắt nhìn trân trối vào vết chém. Thật lâu không nói nổi nên lời. Đây là cái quái gì? Vung nhẹ một cái đã đơn giản cắt ra một bức tường như cắt đậu hũ? Đó là chưa nói tới việc biệt thự ở Sky Rose được xây dựng từ chất liệu và phương pháp tốt nhất, so với tường bê tông bình thường còn muốn dày và cứng cỏi hơn vài lần, nhưng vẫn đơn giản bị cắt ra rồi.

Vừa rồi vẫn chỉ là một khúc thép trang trí cho đẹp mắt, vào tay người kia không mất mấy phút liền biến thành một cái thứ gì đó không tưởng tượng ra được. Dù là bọn hắn đoán được thanh kiếm kia chắc chắn đã không giống ban đầu nữa, nhưng không nghĩ tới nó lại biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Đây là thủ đoạn bậc nào? Con người có thể làm được sao?

Còn chưa kịp hoàn hồn vì chấn kinh lúc nãy, Lý Nguyên Thiên chỉ thấy một thứ dài dài bay đến trước mặt mình thì chụp lại theo bản năng. Nhìn lại mới thấy là thanh kiếm kia, Thiên Dạ vừa mới ném sang cho hắn.

Hắn ngờ vực ngẩng đầu lên, đang muốn hỏi Thiên Dạ có ý gì, thì một cú đấm đã nặng nề giáng vào mặt hắn trước khi kịp mở lời.

Cơ thể Lý Nguyên Thiên giống như một con diều đứt dây, cực nhanh bay ngược ra sau, đập vỡ bức tường vẫn không hề dừng lại mà còn văng xa thêm mấy chục mét, đập gãy vài cây cổ thụ mới có xu hướng chậm dần, để lại một vệt đất dài bị xới tung.

"Cậu làm gì??"

Hành động bất ngờ của Thiên Dạ như một hồi chuông cảnh tỉnh, kéo hắn ra khỏi kinh ngạc, đùng đùng hét to. Chẳng phải vừa nói là không tính toán sao? Vậy hành động này là sao?

"Lão già! Tôi không sao!"

Bất ngờ, giọng nói của Lý Nguyên Thiên từ phía ngoài kia vọng tới, Lý Nguyên Bá nhanh chóng từ chỗ tường vỡ chạy tới, Thiên Dạ cũng theo hắn bước ra.

Bên kia, Lý Nguyên Thiên cũng lật đật cầm theo thanh kiếm chạy tới, tuy trên người có chút chật vật và bụi bặm nhưng không hề có một chút tổn thương.

"Làm sao có thể?"

Lý Nguyên Bá lại một lần nữa chấn kinh.