Chương 9 - Lý Nhã Hân.
"Hiện tại không để bỏ lỡ thời gian quý báu, trận thứ nhất xin phép được bắt đầu, một trăm vị thí sinh chuẩn bị!"
Lão giả chủ trì đột nhiên nói, âm thanh vang vọng khắp khán đài.
Một trăm người đồng loạt trở nên nghiêm nghị, tất cả đứng thành một vòng tròn bao phủ trên khán đài, khí tức trong người ẩn ẩn muốn bùng phát, ai nấy đều đề phòng lẫn nhau, nắm chặt nắm đấm, chỉ chờ đợi lão giả kia hô một tiếng sau đó lao lên t·ấn c·ông.
"Bắt đầu!"
Lão giả Lý gia phất lá cờ màu đỏ xuống kèm theo một âm thanh vang vọng.
"Giết!"
Giọng nói vừa rơi xuống, một trăm người nhanh chóng t·ấn c·ông đối thủ gần nhất, ai cũng biết chỉ có đánh hạ người bên cạnh mới có cơ hội lọt vào vòng trong, từng tiếng đinh tai nhức óc thanh âm v·a c·hạm vang lên.
"Keng! Keng!"
Rất nhiều tu sĩ chưa kịp hoàn hồn đã b·ị đ·ánh rơi khỏi khán đài bên dưới, bọn họ muốn nhảy lên tiếp tục t·ấn c·ông, nhưng bị người của Lý gia đã ra tay ngăn cản, bởi vì bọn họ đã mất khả năng thi đấu. Ít nhất cũng có hai mươi người bị loại, những người này đều là con em trong các gia tộc đến dự, bên trong không có thất đại môn phái đệ tử.
Hai mươi người này khuôn mặt tràn đầy ũ rũ rút lui, đáng tiếc chính là do thực lực bọn họ không cao mà thôi.
Vũ Thái Lãng ở một bên quan sát bên trong trận chiến, thất đại đệ tử môn phái ai nấy đều như sói lạc vào bầy dê, t·ấn c·ông liên miên không dứt, từng đợt đối thủ b·ị đ·ánh rơi xuống. Đáng chú ý là đệ tử của thất đại môn phái lại không hề t·ấn c·ông với nhau, chỉ nhằm vào các con em gia tộc khác, hiển nhiên bọn họ chính là muốn gặp nhau ở trận kế tiếp. Mà các con em gia tộc khác cũng chú ý tới, đơn đả độc đấu với những tên biến thái này cơ hồ không có khả năng chiến thắng, bọn họ âm thầm liên hợp lại t·ấn c·ông Thất Đại đệ tử.
Đệ nhất Thiên Môn Hoàng Hải Hà tốc độ không có dừng lại, đối diện với hắn chính là năm tên thiên tài gia tộc, trong tay thanh trường kiếm phát ra ánh sáng màu xanh lục, liên tục t·ấn c·ông năm người này.
"Các vị ta đánh chính diện, hộ trợ bốn người các ngươi t·ấn c·ông hai bên hông hắn!"
Một trong năm người đột nhiên mở miệng nói, bọn hắn biết người khó đối phó nhất chính là Hoàng Hải Hà, hợp lực t·ấn c·ông mới hi vọng đảo ngược cục diện.
Hoàng Hải Hà gặp nguy không loạn, nhìn năm người này liên hợp cũng không có sợ hãi, trên mặt ngược lại chỉ cười nhạt một tiếng.
"Chỉ năm người các ngươi? Quá yếu!"
Hắn đối với năm người này trực tiếp khinh thường, trong người bỗng nhiên bạo phát khí tức âm trầm, khiến khán đài trở nên lạnh lẽo, năm người nằm trong phạm vi đột nhiên cảm giác hít thở không thông.
Năm người tu vi đều là Phá Đan cảnh tam trọng đến lục trọng, đối mặt với Hoàng Hải Hà liền tự tin có thể đánh bại, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đúng là tự tin thái quá, Hoàng Hải Hà biến thái vượt ra khỏi tượng tượng của bọn hắn.
Nhiệt độ khán đài càng ngày càng lạnh, nhiều người vây xem không khỏi lạnh lẽo, Lý gia cao thủ nhanh chóng mở ra Hộ Trận mới đảm bảo trận đấu không bị r·ối l·oạn.
Hoàng Hải Hà nhân lúc năm người thất thần trong giây lát, thân hình lập tức lao đến, từng người một nện một quyền lên lồng ngực.
Bành!!!
Oa!!!
Năm người lồng ngực b·ị đ·ánh trúng, đột nhiên thổ một ngụm huyết, cả năm người đều bay ngược ra sau rơi xuống khán đài, cơ hồ hôn mê b·ất t·ỉnh.
Hoàng Hải Hà đánh bại năm người vẫn không có dừng lại, tiếp tục chọn đối thủ t·ấn c·ông tiếp theo.
Giáp Bát Nhất bên này có chút khó khăn chống chọi với tên đệ tử gia tộc, tu vi người này đạt tới Phá Đan cảnh tam trọng, thực lực cao hơn Giáp Bát Nhất, kinh nghiệm thực chiến cũng phong phú hơn. Cho nên hiện tại hắn đang rơi vào thế yếu, thua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vũ Thái Lãng chăm chú dõi theo Giáp Bát Nhất, đương nhiên cũng biết được, Giáp Bát Nhất sẽ không đấu lại đối phương, không phải bởi vì tu vi yếu kém, mà là kinh nghiệm thực chiến còn chưa đầy đủ. Nếu không phải do tu luyện tông môn công pháp cao đẳng, có lẽ đã rơi xuống đài từ lúc nào rồi.
Hắn đoán, trong vòng mười chiêu nữa Giáp Bát Nhất sẽ thua.
Đúng như Vũ Thái Lãng dự đoán, không ngoài mười chiêu, Giáp Bát Nhất linh lực cơ hồ cạn kiệt, sắc mặt trở nên tái nhợt, tay chân đều run rẩy không ngừng, hiển nhiên đã đến tình trạng kiệt sức.
Đối phương vung chân đem Giáp Bát Nhất đá rơi xuống đài, một màn này để cho tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc ồ lên.
"Giáp Bát Nhất thua?"
"Không phải chứ? Đệ vị thiên tài Thất tông vị trí liền dễ dàng b·ị đ·ánh bại?"
"Xem ra hắn đúng là yếu ớt hơn chúng ta nghĩ, Thất tông vị trí này cũng là hư danh mà thôi!"
Một đám người không khỏi ồn ào bàn tán, bọn họ nghĩ không ra, đường đường thất tông vị trí đệ tử lại bị con em gia tộc nhị lưu đánh bại, cái này không ai có thể tin tưởng.
Một đám người không khỏi ồn ào bàn tán, bọn họ nghĩ không ra, đường đường thất tông vị trí đệ tử lại bị con em gia tộc nhị lưu đánh bại, cái này không ai có thể tin tưởng.
Nhưng rất nhanh có người liền nhận ra, liền nói.
"Ta biết bọn họ a, tên vừa b·ị đ·ánh bại chính là Giáp Bát Nhất, thiên tài xếp thứ năm trong Xuân Quỳnh Tông, tu vi Phá Đan cảnh nhất trọng. Người thắng chính là đệ nhất thiên tài Mục gia, Mục Thiên Hành, mới hơn hai mươi tuổi đã là Phá Đan cảnh tam trọng, một thân chiến lực không thể khinh thường, nghe nói từ nhỏ hắn đã ra ngoài lịch luyện không biết bao nhiêu lần, trong tay hắn đã dính rất nhiều máu tươi."
Nghe đến đây nhiều người không khỏi kinh ngạc, tiếp theo có người lại nói tiếp.8
"Giáp Bát Nhất tuy là thiên tài ở tông môn, nhưng một mực chỉ tu luyện trong tông, chưa từng đi ra ngoài lịch luyện, so sánh tới, Giáp Bát Nhất vẫn thua kém Mục Thiên Hành về kinh nghiệm thực chiến. Mục Thiên Hành mấy năm trước tu vi chỉ ở Phá Đan nhất trọng liền có thể g·iết c·hết Phá Đan tam trọng cao thủ, hiện tại đã đột phá tam trọng thiên, chiến lực e rằng đã phát triển mạnh mẽ."
Đa số người nghe được không khỏi hít một ngụm khí lạnh, xem ra Giáp Bát Nhất thua cũng không oan ức. Điều này Vũ Thái Lãng cũng không thể không công nhận, kinh nghiệm chính là mấu chốt trong trận chiến. Nếu Giáp Bát Nhất có đầy đủ kinh nghiệm, Mục Thiên Hành sợ là không thắng được dễ dàng.
Giáp Bát Nhất sau khi rơi xuống lôi đài, khuôn mặt tràn đầy thất lạc, nhưng cũng không có buồn bã nhiều, dù sao thì tông môn đem hắn ra ngoài, cũng không có ôm bao nhiêu hi vọng hắn sẽ trở thành quán quân, chỉ là cho hắn biết, bên ngoài không như hắn tưởng tượng, chỉ coi như là một lần ra ngoài lịch luyện.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Giáp Bát Nhất trở nên khoan khoái hơn nhiều, hắn không có rời khỏi, chỉ đứng một bên quan sát trên khán đài. Thật hiếm khi chứng kiến các vị đệ tử của sáu đại tông môn chiến đấu, cho nên muốn tại dịp này học hỏi thêm.
Cảm nhận được tâm cảnh Giáp Bát Nhất hồi phục, Vũ Thái Lãng ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, người có tâm cảnh như vậy, đại lục sau này tất sẽ có thanh danh của hắn.
Vũ Thái Lãng thu hồi tư thái, đứng dậy tiến tới bên cạnh Giáp Bát Nhất.
Lúc này Giáp Bát Nhất cũng cảm nhận được có người lại gần, hắn nghiêng đầu nhìn xem, phát hiện là một người thanh niên, bên trong hơn hắn vài tuổi, nhưng bề ngoài lại trẻ hơn, hắn cảm giác người này không có ý xấu, liền không có chú ý tới nữa.