Chương 8 - Linh Bảo Tông, Món Nợ.
Người còn lại chính là một tu sĩ Xuân Quỳnh Tông, tu vi Phá Đan nhất trọng, không có dùng bí thuật ẩn tàng, hắn chỉ là người yếu nhất trong tất cả những người còn lại, điều khiến Vũ Thái Lãng chú ý chính là thể chất đặc biệt của hắn. Băng Linh Thiên Thể, loại thể chất này vô cùng đặc biệt, nằm trong thập nhị Thiên thể, xếp hạng thứ chín.
Trong thứ hạng, sắp xếp từ Thiên Địa Huyền Hoàng, lấy Thiên làm đỉnh cao, Hoàng là thấp nhất.
Băng Linh Thiên Thể có thể khống chế băng tuyết, tùy ý điều khiển như ý muốn, tu vi càng cao, phạm vi khống chế lẫn lực sát thương cũng càng rộng lớn, dù là dung nham hỏa ngục, đều bị loại thiên thể này làm cho đóng băng, loại thể chất này chỉ thấp hơn Thiên Băng, Dị Hỏa trong truyền thuyết một chút.
Trong chiến đấu, nếu gặp phải nguy hiểm cận kề, Băng Linh Thiên Thể sẽ tự động phát huy, tạo thành một vòng băng linh lá chắn, bảo hộ thân chủ của nó ngăn chặn một kích chí mạng, đây cũng là điểm đặc biệt của thể chất này.
Nếu hắn cùng hai vị ở trên giao chiến, phần thắng dĩ nhiên sẽ không có cơ hội nào, nhưng muốn bảo toàn tính mạng tất nhiên không có vấn đề, ngoài ra nó còn có thể phóng thích ra một loại băng nhuận để đánh trả đối phương. Cái này chỉ dùng trong trường hợp kẻ địch không phòng bị mới phát huy tác dụng, còn không thì rất khó đả thương được đối thủ.
Vũ Thái Lãng âm thầm đem người này lưu vào trong đầu, người mang thiên thể như thế, hắn tất nhiên muốn lôi kéo đối phương về bên mình. Rất có thể sau này sẽ có rất lớn trợ giúp trên con đường tu hành của Vũ Thuần Tử.
"Hôm nay cũng có trò hay để nhìn a, ta nên nhàn nhã ngồi xem trận đấu, rốt cuộc ai sẽ giành được quán quân."
Trong lòng đột nhiên trở nên vui ý, thầm nghĩ.
"Chào tất cả chư vị đã đến Lý gia để tham gia luận võ tuyển rễ, hi vọng mọi người im lặng để chúng ta bắt đầu đọc tên các danh sách ứng tuyển."
Lúc này một ông lão khoảng chừng bảy mươi tuổi bước ra giữa khán đài, cất giọng hô lớn, trên thân người này còn tản mát ra trầm trọng khí tức, tu vi Phá Đan cảnh cửu trọng, xem ra thiên tư người này không mấy tốt, bảy mươi tuổi chỉ dừng ở Phá Đan cảnh.
Mọi người bắt đầu trở nên trật tự, không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, tất cả bọn họ ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt Lý tiểu thư. Riêng chỉ có thất đại đệ tử tông môn thì khác, tuy bọn hắn không có gây ồn ào, nhưng thần thái kiêu ngạo của bọn họ vẫn không thay đổi.
Duy chỉ có Vũ Thái Lãng vẫn trầm ổn, không tự kiêu tự ngạo, một bộ không liên quan đến sự tình.
Người giới thiệu quét một lượt về phía dưới đám đông, nhẹ gật đầu hài lòng, sau đó tiếp tục nói.
"Bây giờ ta sẽ đọc tên toàn bộ một trăm thí sinh đã đăng ký trước đó, nếu trong quảng trường này có ai có năng lực cứ tiến lên thách đấu."
Lão giả cầm trong tay một cuốn thư sách, đôi mắt tiếp tục nhìn xuống khán đài sau đó cất giọng hô lớn.
"Đầu tiên đệ nhất Thiên Môn, Hoàng Hải Hà!"
"Đệ nhị Lạc Thủy Tông, Kiếm Sinh!"
"Đệ tam Vũ Văn Tông, Diệp Lang!"
"Đệ tứ Phúc Vũ Tông, Chu Mẫn!"
"Đệ ngũ Bá Vương Tông, Ngưu Tầm"
"Đệ lục Linh Bảo Tông, Hồ Diên Hồng!"
"Đệ thất Xuân Quỳnh Tông, Giáp Bát Nhất!"
"Hữu gia, Hữu Châu!"
"..."
Hắn không ngừng đọc ra một lượt tên tuổi có trong thư sách, toàn bộ những người này, đều là thiên tài trẻ tuổi tuất kiệt của các tông môn lẫn gia tộc, tu vi thấp nhất cũng là Phá Đan cảnh.
Những người có tên sau khi nêu tên đều lần lượt bước ra ngoài, đi lên trên tập trung ở trung tâm khán đài.
Bên trên, Lý Nhã Hân dùng đôi mắt đẹp nhìn qua toàn bộ bọn họ, trong lòng nàng hiện tại không có cảm nghĩ gì, chỉ là một con sóng tĩnh lặng, dường như chẳng ai có thể khiến nàng rung động ngay tức thì. Dù bọn họ ai nấy cũng anh tuấn bất phàm, đều là đệ tử có thanh danh trong Đông Hoàng.
Đột nhiên nàng cảm nhận được một tia áp bách như có như không, truyền đến từ bên trong đám đông, sắc mặt nàng biến đổi một lúc, nhìn sang năm người trung niên Lý gia bên cạnh, hiển nhiên tất cả bọn họ đều cảm giác tới, chỉ có tu vi Thành Anh cảnh giới mới cảm nhận được. Còn về vì sao nàng cảm nhận tới, bởi vì trước ngực nàng đeo một viên Cổ Linh Châu, khi mang vào sẽ liên kết với thân thể chân nguyên, nó đối với khí tức rất nhạy bén, nên nàng liền cảm nhận được.
Nàng dời tầm mắt khỏi đám người này, quét nhìn xuống phía dưới, ẩn ẩn bên trong đám đông. Phát ra khí tức ba động cực kỳ nhỏ bé, nếu không chú ý sẽ không phát hiện được, ánh mắt nàng chợt dừng lại một người, người này trên thân mặc một bộ bạch y, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, trên tay cầm một cây kẹo, nhàn nhã dựa vào gốc cây gần đó thưởng thức, đôi mắt hắn chỉ một mực quan sát khán đài.
Người này không phải ai khác chính là Vũ Thái Lãng, Vũ Thái Lãng đột nhiên cảm giác có ai đó đang dò sét về phía mình, hắn nhanh chóng xác định được phương hướng, trực tiếp mặt đối mặt với Lý Nhã Hân.
Lý Nhã Hân bị phát hiện ngay lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng nàng tràn ngập kinh hãi, trong ánh mắt của người này, chứa đầy sương mù tà dị, rất khó để hiểu được hắn. Lúc thì nhẹ nhàng như mây trôi, lúc lại cứng rắn như thép, khí tức người này cực kỳ khủng bố, toàn bộ Đông Hoàng dường như không có ai như vậy.
"Người này rốt cuộc là ai? Đông Hoàng khi nào xuất hiện cao thủ trẻ tuổi như vậy?"
Lý Nhã Hân trong lòng hiện lên từng câu hỏi.
"Nữ nhân này… Thật thú vị!"
Vũ Thái Lãng đôi mắt híp lại mỉm cười, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, hắn cảm nhận được trên người thiếu nữ này có không ít bí mật. Nhưng cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, hắn đương nhiên sẽ không cùng nàng dây dưa vào, bởi vì nữ nhân này sẽ không cùng con đường với hắn.
Đúc lúc này hai người hộ vệ Lý gia mang một thùng sắt cỡ nhỏ, bên trong có rất nhiều giấy trắng xếp thành hình vuông.
Lão giả chủ trì khán đài mỉm cười nói.
"Trận đầu tiên, tất cả thí sinh cùng nhau t·ấn c·ông tập thể, sau đó sẽ lựa chọn hai mươi trong số một trăm người để tiến vào đợt thứ hai. Đợt thứ hai sẽ lựa chọn bốc thăm chọn số thứ tự, hai số gần nhất sẽ chính thức thi đấu với nhau, ví dụ số một đấu với số hai, số ba đấu với số bốn… Sau vòng thứ hai này sẽ lựa chọn ra mười người tiến vào vòng thứ ba, vòng thứ ba cũng tương tự như thế, đến vòng thứ tư chỉ còn lại bốn thí sinh, và vòng cuối cùng chính là hai người, cái này quyết định ai sẽ là người giành được quán quân hôm nay."
"Phần thưởng dành cho người quán quân, nhận được một gốc năm trăm năm Tiên Thiên Linh Thảo, một thanh bảo kiếm phàm cấp cửu phẩm, một viên tinh hạch yêu thú cấp bậc Thành Anh cảnh giới, mang thuộc tính Hỏa và sẽ trở thành con rể Lý gia, lấy Lý Nhã Hân tiểu thư làm thê tử."
Nghe xong, tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc, phần thưởng lớn như thế này, xem ra Lý gia là muốn bỏ cả gốc rễ. Bọn họ muốn đem những thứ này ra ngoài, m·ưu đ·ồ chính là cùng một trong thất đại môn phái kéo lên quan hệ. Mặc kệ tông môn nhỏ hay lớn, chỉ cần trở thành thông gia, Lý gia sẽ lên như diều gặp gió.
Tuy Lý gia không phải hạng gì tầm thường gia tộc, nhưng so sánh với thất đại tông môn vẫn còn thua kém hơn rất nhiều, ngay cả Đông Hoàng Vương Triều còn e dè không dám đối địch.