Chương 10 - Thất Đại Tông Môn Đệ Tử Tề Tụ.
"Huynh đệ, ngươi là Giáp Bát Nhất sao?"
Vũ Thái Lãng đột nhiên nở nụ cười, hỏi.
Giáp Bát Nhất kinh ngạc, sau đó từ tốn gật đầu đáp.
" n!"
"Ta thấy ngươi thiên tư không tệ, nếu kinh nghiệm đầy đủ có thể đánh bại Mục Thiên Hành a."
Vũ Thái Lãng không nhanh không chậm miêu tả.
"Vị huynh đài này đừng nổi phồng ta, ta thua chính là thua, dù có thêm kinh nghiệm vẫn không phải đối thủ của hắn. Chưa nói trong thiên hạ này, người đánh bại ta có rất nhiều."
Hắn nhìn người này trước mặt, không khỏi có chút lơ đãng, tự cho là mình đúng, tên này không phải là đang thể hiện trước mặt mình để kéo lên tông môn quan hệ? Hay là có ý gì khác?
Vũ Thái Lãng dường như xem thấu suy nghĩ của hắn, liền cười nói.
"Ta cũng không phải muốn kéo lên ngươi tông môn, ta chỉ nói sự thật mà thôi."
"Vậy ta đa tạ vị huynh đài này chia sẻ quan điểm."
Giáp Bát Nhất lạnh nhạt đáp.
"Ài! Với thiên tư của ngươi, không nên dừng ở một tông môn nhỏ bé như vậy."
Vũ Thái Lãng đột nhiên thở dài nói.
"Tông môn nhỏ bé?"
Đôi mi Giáp Bát Nhất bất chợt nhíu lại, hắn nhìn người trước mặt hỏi.
"Ta biết ta tông môn nhỏ bé, chỉ là ở bên ngoài Đông Hoàng vương triều, ở trong này tuy xếp cuối cùng nhưng cũng coi như một phương thế lực mạnh mẽ. Vị bằng hữu này lấy chứng cứ nào nói chúng ta nhỏ bé?"
Vũ Thái Lãng đột nhiên cười, nghiêm túc trả lời.
"Mạnh sao? Đối với toàn bộ Đông Hoàng mà thôi, như ngươi nói, đích xác là rất yếu, ở bên ngoài so với toàn bộ Đại Lục năm châu, nhưng có những thứ còn vượt qua sự tưởng tượng của ngươi, không cần thế lực mạnh mẽ, chỉ cần một người đơn độc, cũng đủ làm cho toàn bộ Đông Hoàng này hóa thành sa mạc."
Giáp Bát Nhất nghe vậy không có kinh hãi, trong lòng càng nồng đậm coi thường chi ý, cảm giác người này đúng là có chút đáng ghét, bởi vì trước kia tông môn hắn có giảng giải. Toàn bộ Đại Lục Nam Nguyên tu vi cao nhất chỉ là Thiên Nguyên Cảnh, nhưng cái này chỉ nằm trong truyền thuyết, không ai biết được thực hư.
Ở Nam Vực châu hoàn toàn không có Thiên Nguyên Cảnh. Thậm chí ngay cả Địa Nguyên cũng không thấy được, là bởi vì Nam Vực linh khí cực kỳ thấp, tại Đông Hoàng chỉ có bảy người đạt tới Chân Nguyên cao thủ, mười ba người đạt tới Thành Anh cảnh giới. Có thể thấy nơi này linh khí tương đối khô cằn.
Trong năm vực, Nam Vực chính là nơi có mức độ linh khí thấp nhất!
Vũ Thái Lãng cũng nhờ có vận khí, cho nên mới đi ra khỏi Nam Vực tiến về Tây Vực bái sư nhập đạo, ngay cả Nhạc Yên Nhiên cũng thế, nhưng Nhạc Yên Nhiên lại bái nhập môn phái khác làm đệ tử, lúc đó hai người vô tình gặp nhau và nảy sinh tình cảm.
Cả hai cảm thấy Tây Vực cực kỳ phức tạp, cao thủ nhiều như mây, cho nên mới cùng nhau rời khỏi, trở về Nhạc gia xây tổ ấm. Hiện tại toàn bộ Cổ Việt vương triều cũng không ai biết được tu vi thật của hai vợ chồng hắn.
Vũ Thái Lãng không có giải thích, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
"Mặc kệ ngươi suy nghĩ thế nào, nếu ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, thì chỉ có ta mới giúp ngươi được, chỉ cần mười năm, ngươi sẽ đứng l·ên đ·ỉnh cao mà tất cả cao thủ Đông Hoàng đều mơ ước a."
Giáp Bát Nhất lúc này không còn quan tâm, liền xoay chuyển ánh mắt nhìn lên trên khán đài, mặc kệ Vũ Thái Lãng bày trò.
Hắn cũng cảm giác được, người này không để ý đến mình, Vũ Thái Lãng không có tức giận, cũng không tiếp tục nói nữa, liền im lặng theo dõi trận chiến bên trên.
Lúc này trận đấu đầu tiên cũng kết thúc, một trăm người đã loại hết tám mươi, chỉ còn hai mươi người ở lại, đa số trên mặt đều hiện rõ mệt mỏi, ngoại trừ các đại tông môn đệ tử, vẫn còn giữ nguyên khí chất trầm ổn, không giống như bị hao hụt linh khí.
Lão giả chủ trì liền công bố một lượt sau đó nói.
"Chúc mừng hai mươi thí sinh đã vượt qua vòng một, hiện tại mỗi người nhận một viên Hồi Linh đan, thời gian nghỉ ngơi là mười phút. Sau đó sẽ khởi hành trận đấu thứ hai."
Những thí sinh nhận mỗi người một viên đan dược, liền đem nó nuốt vào trong người, lúc này đan dược cũng phát huy tác dụng, trong người linh khí khô cằn nhanh chóng được bổ sung thêm, sắc mặt trở nên hồng nhuận.
Đây là hiệu quả của đan dược nhị phẩm!
Rất nhanh trận đấu thứ hai cũng tới, nương theo chỉ dẫn của lão giả, hai mươi người đi đến thùng nhỏ bốc thăm chọn số.
Hoàng Hải Hà chọn trúng số một, đấu với số hai Chu Mẫn.
Số ba Kiếm Sinh đấu với số bốn con em gia tộc nhị lưu.
…
Dần dần các số thứ tự cũng lần lượt hiện ra, tương ứng với đối thủ của mình.
"Mọi người đã có số của mình rồi, hiện tại liền bắt đầu trận chiến! Mời Hoàng Hải Hà cùng Chu Mẫn tiến lên."
Lão giả đột nhiên lớn tiếng nói, hướng về phía Chu Mẫn và Hoàng Hải Hà gật đầu.
Hoàng Hải Hà thân mặc thanh y, dáng người cao ráo, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, trên tay mang theo một thanh kiếm màu xanh lục
Nét mặt cực kỳ bình tĩnh, chỉ thấy hắn nhún người nhảy lên một cái, chớp mắt đã đáp trên lôi đài, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Chu Mẫn, dường như đợi Chu Mẫn ra sân.
Chu Mẫn bên này cũng không chịu yếu thế, nhanh chóng nhảy lên lôi đài, song song đứng đối diện, đối với Hoàng Hải Hà chắp tay nói.
"Hoàng sư huynh! Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng ta cũng không hề yếu, ta thật muốn xem xem ngươi với ta ai mạnh hơn, hiện tại mau chiến đấu thôi, không để lỡ thời gian của hai bên."
Chu Mẫn vừa dứt lời, khí thế trên người đột nhiên bùng phát, linh khí màu nâu sẫm từ trong đan điền lao nhanh ra, tạo thành những đường vân vụ uyển chuyển bay múa quanh thân.
"Tu vi Phá Đan Cảnh bát trọng!"
Có người nhận ra liền không khỏi kinh hô, thì ra trước giờ Chu Mẫn luôn ẩn nấp tu vi thật, chính là đợi đến khi gặp được đối thủ xứng tầm.
"Hoàng sư huynh ngươi cứ thể hiện hết thực lực của mình đi."
Chu Mẫn đột nhiên cười nói.
"Liền ngươi sao?"
Hoàng Hải Hà không bận tâm đến, khí tức trên thân Chu Mẫn không có làm hắn e sợ, dẫu có thì cũng chỉ là hơi kinh ngạc một chút mà thôi, nhưng như vậy còn chưa lay động được hắn.
"Vậy ta liền không khách khí!"
Cảm giác Hoàng Hải Hà trong lòng khinh thường, trong lòng Chu Mẫn đột nhiên dâng lên một đoàn nộ khí, ánh mắt liền trở nên rét lạnh, thân thể gia tốc t·ấn c·ông trực diện vào Hoàng Hải Hà.
"Xoáy Kích Tất Sát!"
Chu Mẫn hét lớn một tiếng, linh khí màu nâu sẫm xoay chuyển xoắn ốc tạo thành hình một chiếc khoan, mạnh mẽ nhào đến đối phương.
Hoàng Hải Hà ánh mắt trở nên nghiêm túc lên, chân khí bàng bạc liền phóng thích ra, đem nó tập hợp lại trên thân kiếm, thanh kiếm trên tay không ngừng run rẩy, giống như muốn thoát khỏi trói buộc, hai chân hắn lui ngược về sau, tay cầm kiếm vung lên cao, đem thanh kiếm nâng lên chém một kiếm thẳng tắp đi xuống, chính diện nghênh chiến chiêu thức Chu Mẫn.
"Trảm Ma!"
Bành!!!!
Hai chiêu thức nhanh chóng v·a c·hạm với nhau, tạo nên một t·iếng n·ổ vang lớn, lực sóng xung kích đánh văng ra hai bên đụng vào Hộ Sơn Đại Trận, khiến trận pháp có chút lắc lư.
Xoáy Kích Tất Sát của Chu Mẫn ngay lập tức bị chẻ đôi, cũng may Chu Mẫn linh cảm nhạy bén, vừa kịp thời né tránh mới không bị trúng đòn, phải công nhận, chiêu thức này của Hoàng Hải Hà cực kỳ sắc bén.
Hoàng Hải Hà thân kiếm cũng xuất hiện một tia dư chấn, sau lực tác động này thân kiếm liền run nhẹ một hồi.
Ánh mắt Chu Mẫn chợt trở nên nghiêm nghị, thất bại một quyền không có khiến hắn kinh sợ, mà là càng muốn đánh bại Hoàng Hải Hà hơn.