Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 46: Tiên Linh Thiên Thể, Cương Khí Hộ Thể!




Chương 46: Tiên Linh Thiên Thể, Cương Khí Hộ Thể!

Chỉ thấy Vũ Thuần Tử cười nhẹ, nói.

"Đây là một bình Tu Tiên Lộ, ẩn chứa lượng lớn Tiên khí, mạnh hơn Linh Thạch rất nhiều lần, nó có tác dụng thay đổi thể chất của từng người. Và đây cũng là phần thưởng thứ hai dành cho tất cả những người ở đây, sau khi hoàn thành việc tu sửa, mỗi người sẽ được phân phát một bình."

Bên dưới lúc này nhanh chóng trở nên náo loạn thành một đoàn, bọn họ tràn đầy kh·iếp sợ nhìn vào bình dược trong tay Vũ Thuần Tử.

Nhưng lại có người không biết Vũ Thuần Tử nói thật hay là nói giả, liền lên tiếng hỏi.

"Tông chủ, bình này thật sự thần kỳ như vậy sao? Theo ta được biết, thế gian này không có loại như vậy tồn tại."

"Không thấy không hẳn là không có, thế gian này bao la rộng lớn, toàn bộ chúng ta còn chưa hiểu hết được."

Vũ Thuần Tử không có tức giận, chậm rãi nói.

"Nếu các vị không tin tác dụng của nó, ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy, Bàn Tử huynh, phiền huynh đứng cạnh ta."

Vũ Thuần Tử nhanh chóng gọi Bàn Tử, Bàn Tử lúc này đang chìm trong mộng, liền bị tiếng gọi của tông chủ làm cho thức tỉnh, hắn nhanh chóng vâng lệnh tiến ra phía trước, đứng đối diện cùng Vũ Thuần Tử.

Chỉ thấy Vũ Thuần Tử đưa một bình Tu Tiên Lộ cho hắn, liền dặn dò nói.

"Bàn Tử huynh, ngươi cầm lấy nó và uống cho tất cả mọi người thấy hiệu quả."

"Đây?"

Bàn Tử triệt để ngây ngốc, không biết phải làm gì, đưa mắt nhìn về chiếc bình Tu Tiên Lộ này, nội tâm có chút chần chờ, sau đó quan sát mọi người xung quanh.

"Nếu ngươi không uống, ta sẽ nhường cơ hội này cho người khác."

Vũ Thuần Tử thẳng thắn nói.

"Được! Ta uống!"

Bàn Tử cắn răng quyết định, nếu Vũ Thuần Tử thật sự nói thật, hắn không uống chính là ngu ngốc.

Tại trước mặt mọi người liền đem nó một hơi uống cạn.



Ngay khi dịch thủy vừa vào bụng, Bàn Tử ngay lập tức cảm thấy từng nội tạng như bị thiêu đốt, nóng ran khắp người, toàn thân hắn tựa như đang phát sốt, không ngừng vặn vẹo cơ thể, khuôn mặt nhanh chóng úa ra từng đợt mồ hôi.

Hắn cắn chặt răng chịu đựng từng cơn thiêu đốt.

Cảnh tượng này, khiến đám người bên dưới không khỏi nổi da gà.

Phút chốc, thân thể Bàn Tử nhanh chóng tỏa ra một luồng khí sáng màu vàng, thẳng tắp phóng thẳng lên trời cao, ngay cả vòng trận pháp cũng không ngăn cản được, điều kỳ lạ là, trận pháp lại không hề bị hư tổn một chút nào.

Khí thế này, khiến đám người bên dưới nhao nhao chấn kinh.

"A…"

Bàn Tử thất thanh hét to một tiếng thật dài, khí tức màu vàng tựa như nước chảy ngược, không ngừng đâm thủng thương khung.

Mà cảnh tượng này, đã khuấy động rất nhiều thế lực lớn tại Nam Vực đứng ngồi không yên.

Trên đỉnh Thiên Môn, một lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi thiền, trên thân tỏa ra khí tức khủng bố, ngay cả Thành Anh cảnh cũng không có khí thế này.

Ngay tức khắc, chỉ thấy hắn ta mở to mắt nhìn ra bên ngoài, nơi đó xuất hiện một cột sáng cao lớn phóng thẳng thiên địa, bất giác đôi mắt lão giả trợn trừng mở lớn, kinh hãi thốt lên.

"Tiên Linh Thiên Thể? Không thể nào!"

Chỉ trong vòng vài giây, cột sáng kia nhanh chóng biến mất.

Lúc này lão giả mới ý thức được vấn đề, vội vã hướng ra bên ngoài, trầm giọng hô lớn.

"Người đâu, mau cho mời chưởng môn tới gặp ta!"

"Rõ!"

Cùng thời điểm đó, cảnh tượng này khiến rất nhiều lão tổ tông từ các tông môn gia tộc khác cũng chú ý tới, nét mặt mỗi người hoàn toàn khác nhau. Có tò mò, có sợ hãi, có cung hỉ…

Trở lại Linh Bảo Tông, khí tức màu vàng sau khi thu hồi vào trong người Bàn Tử, giờ phút này hắn chỉ thấy bản thân tràn ngập năng lượng cuồng bạo đang bao quanh cơ thể, cảm giác bên ngoài bao phủ một lớp giáp phòng hộ.

Quả nhiên hắn không có đoán sai, sau khi Bàn Tử vừa mở mắt, phát hiện quanh thân mình được bao phủ một lớp bảo bộ màu vàng kim.

Hắn kinh hoàng phát hiện, vòng tròn này không phải do hắn điều khiển đi ra, mà là tự nó xuất hiện.



Đám người bên dưới kinh ngạc ồ lên, tràn đầy kh·iếp sợ

Dưới ánh mắt kh·iếp sợ của mọi người, vòng tròn màu vàng nhanh chóng thu nhỏ lại, chớp mắt liền biến mất bên trong thân thể Bàn Tử.

Nhưng bọn họ không biết, thực ra vòng hộ thân kia không hề biến mất, mà là bao bọc quanh lên trên lớp da của mình. Cùng lúc đó, hắn đột nhiên có ý nghĩ, chỉ cần không phải Xuất Khiếu cảnh, liền vô địch cùng cảnh giới, Phá Đan cảnh sẽ không có ai làm tổn thương được hắn.

Vũ Thuần Tử cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ hiệu quả của chiếc bình này thật đáng sợ.

Hắn liền dùng hệ thống bắt đầu dò xét thể chất của Bàn Tử.

"Tên tu sĩ: Bàn Tử.

Tuổi: Ba mươi chẵn.

Tu vi: Phá Đan cảnh cửu trọng.

Thể chất: Tiên Linh Thiên Thể.

Kỹ năng bị động: Cương Khí Hộ Thể (có thể tự động nâng cấp nếu tu vi càng mạnh.)

…"

Cương khí hộ thể?

Vũ Thuần Tử không khỏi trầm ngâm, đây chẳng lẽ là do Tu Tiên Lộ cải tiến thể chất mà thành?

Lúc này hệ thống liền vang lên thông báo.

"Cương Khí Hộ Thể chỉ là bước đầu tiên của Tiên Linh Thiên Thể, nếu tu vi về sau càng mạnh, sẽ tự động tiến hóa càng cao hơn cấp bậc. Mà Cương Khí Hộ Thể vốn thuộc chiêu thức bị động, là một phần để bảo vệ bản thân, khi có nguy hiểm hoặc kẻ địch t·ấn c·ông bất ngờ, Cương Khí Hộ Thể sẽ tự động phát huy hết khả năng của nó. Đương nhiên nó chỉ có thể ngăn chặn được những người đồng cảnh giới bên trong, tu vi cao hơn không có tác dụng."

Nghe đến đây, Vũ Thuần Tử triệt để rơi vào kh·iếp sợ, không ngờ vật này còn có tác dụng lớn như vậy, tuy chỉ ngăn cản ở đồng cảnh giới, nhưng như vậy cũng đã quá khủng bố rồi.

"Bàn Tử, thấy thế nào?"



Vũ Thuần Tử chợt quay sang hỏi.

"Đa tạ tông chủ đã tin tưởng, ta hiện giờ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, nếu như không đoán sai, trong đêm nay, ta sẽ đột phá đến Xuất Khiếu cảnh nhất trọng."

Bàn Tử ôm quyền nói, trên mặt tràn đầy cảm kích.

"Vậy tốt, ta muốn xem xem Cương Khí Hộ Thể của ngươi bá đạo tới mức nào!"

Vũ Thuần Tử đột nhiên nở nụ cười, khẽ nói.

"Cương Khí Hộ Thể?"

Bàn Tử trong lòng ngơ ngác, còn không hiểu chuyện gì, đã thấy Vũ Thuần Tử ra lệnh với bốn người phía sau.

"Lâm Chí Anh, Phượng Vũ Hiên, Hồ Thiên Lam, Huỳnh Nhất Long, bốn người các ngươi đồng loạt t·ấn c·ông Bàn Tử cho ta."

"Tông chủ, như vậy không tốt cho lắm!"

Bàn Tử vừa nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vội vã xua tay nói.

Mà bốn người Hồ Thiên Lam cũng tràn đầy nghi hoặc, hỏi.

"Tông chủ, ngươi nói thật hay đùa vậy?"

"Lời ta nói đều là thật, các ngươi cứ dùng toàn bộ lực lượng mà đánh hắn."

Vũ Thuần Tử chắc chắn nói.

"Cái này sẽ c·hết người đó tông chủ!"

Bàn Tử lúc này muốn khóc tới nơi, nói đùa, bốn người bọn họ đều là Phá Đan cảnh cao thủ cửu trọng, chỉ có Phượng Vũ Hiên là bát trọng, nếu bốn người đồng loạt t·ấn c·ông, lại còn dùng chiêu mạnh nhất, cho dù hắn không c·hết thì cũng thành tàn tật.

"Ta cho mỗi người một viên Linh Thạch, đánh hắn."

Bốn người lúc này có chút chần chờ, nội tâm kịch liệt giãy dụa.

"Tông chủ, bọn ta đều là huynh đệ sống với nhau mấy chục năm, không thể xuống tay được."

Hồ Thiên Lam thở dài bất đắc dĩ nói.

Bàn Tử lúc này cũng thở phào một hơi, xem ra bọn hắn vẫn trọng tình trọng nghĩa.

"Một viên không đủ, vậy ta cho mỗi người hai viên?"