Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 45: Phần Thưởng.




Chương 45: Phần Thưởng.

Lúc này sắc mặt Vũ Thuần Tử lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên không được tốt cho lắm.

Hệ thống cũng chậm rãi nói thêm.

"Lợi ích sau khi bọn họ cải tiến thể chất rất nhiều, mỗi một người chỉ có thể uống một bình duy nhất. Cho đến khi đạt tới cảnh giới phía trên đại lục này, nếu cải tạo thành công chủ tông môn sẽ nhận được lợi ích không nhỏ, ví dụ tích điểm công đức, hoặc thăng cấp càng lúc càng nhanh…"

Càng nghe hệ thống giải thích về sau, Vũ Thuần Tử mới hiểu được ý nghĩa bên trong, mà trong người hắn lại càng cảm thấy sôi trào, nếu cho một trăm người cải tạo thể chất chung, như vậy hắn sẽ hưởng được mười phần trăm tu vi từ toàn bộ mọi người cộng lại.

Mà một ngàn người, một trăm ngàn người đây? Như vậy chẳng phải quá khủng bố!

Hắn không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh, nội tâm như bị đả động, liền nói.

"Tốt giúp ta mua xuống trước một trăm bình Tu Tiên Lộ, sau khi hoàn thành công trình, cứ khấu trừ vào phần thưởng kia của ta."

"Ting! Đã xác nhận giao dịch, một gói Tu Tiên Lộ đã chuyển về kho hàng của ký chủ, vui lòng đi đến kiểm tra."

Vừa dứt lời, hệ thống liền vang lên âm thanh thông báo, khiến Vũ Thuần Tử cũng không kịp trở tay.

Nhưng rất nhanh Vũ Thuần Tử liền vui vẻ trở lại, bởi vì trong kho hàng của hắn, có đựng một trăm bình Tu Tiên Lộ. Bên ngoài bình màu trắng sữa, có điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, Vũ Thuần Tử cũng có thể đoán ra, đây có lẽ là trận pháp phong ấn, ngăn chặn dịch thủy bên trong tràn ra ngoài.

Thời gian chớp mắt trôi qua, lúc này đã là một giờ trưa, ngay quảng trường đứng đầy người bên dưới, tính sơ qua cũng hơn một trăm hai mươi người, bên trong đó có cả Viên Giác cùng Bát Khối.

Mà Bát Khối bây giờ ngay cả khuôn mặt cũng không dám ngẩng cao đầu, bởi vì hắn đã tự mình trồng cây chuối đi quanh Linh Bảo Tông một vòng, điều này khiến rất nhiều đệ tử bên trong cười nhạo.

Hiện tại, bọn họ không biết tông chủ cùng năm vị cao tầng kêu toàn bộ tập hợp tới đây, rốt cuộc là có việc gì quan trọng cần bẩm báo?

Nhất nhiều người không khỏi xì xào bàn tán.



Vài phút trôi qua, năm người Bàn Tử cuối cùng cũng xuất hiện, duy chỉ có Vũ Thuần Tử vẫn chưa thấy, điều này khiến bọn họ vô cùng nghi hoặc.

"Tại sao tông chủ lại chưa tới?"

Lâm Chí Anh tràn đầy thắc mắc hỏi.

"Sáng sớm ta đi ngang qua phòng hắn, thấy cửa phòng vẫn đóng chặt bên trong."

Phượng Vũ Hiên mới nhớ ra thời điểm nàng đi ra ngoài, có đi ngang qua phòng của Vũ Thuần Tử, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, vốn nghĩ vẫn còn sớm cho nên không có kêu dậy.

"Ngươi mau cho người đi gọi tông chủ dậy, tới giờ rồi, chẳng lẽ để toàn bộ mọi người đứng giữa trời nắng như thế này sao?"

Huỳnh Nhất Long tỏ vẻ khó chịu nói, từ đầu đến cuối hắn không hề ưa tên tông chủ trước mắt này, trong lòng vẫn còn nghi ngờ khả năng lãnh đạo của hắn.

Ngay lúc cả đám đang mòn mỏi chờ trông, bất giác một thân ảnh mặc hắc y đang từ từ đi tới quảng trường, trên miệng vẫn còn ngậm một cộng cỏ non, tựa như là đang nhàn nhã đi dạo.

Cảnh này khiến vô số người tức đến nổ phổi, đặc biệt là Huỳnh Nhất Long.

Chỉ thấy hắn đứng ra chỉ trích.

"Tông chủ, ngươi hẹn một giờ có mặt, hiện tại đã đợi hơn nữa tiếng, rất nhiều người đứng bên dưới nắng gắt chỉ chờ mỗi mình ngươi, còn ngươi? Ngươi lại nhàn nhã tựa như đi dạo vậy!"

"Nhất Long, không được vô lễ!"

Bàn Tử một bên lớn tiếng trách mắng.

Mà những lời này, Vũ Thuần Tử nghe rõ mồn một, chỉ thấy hắn đưa tay ra hiệu, nhìn Huỳnh Nhất Long cùng đám đệ tử bên dưới, hắn liền bày tỏ thái độ, nói.



"Ta thật sự xin lỗi các vị, ta có lỡ đến trễ, hi vọng các vị tha lỗi lần này, cũng xin lỗi Nhất Long huynh."

Mọi người bên dưới vốn dĩ sẽ lên tiếng chỉ trích hắn, nhưng không ngờ Vũ Thuần Tử lại tự giác xin lỗi trước mặt mọi người.

Điều này rất ít có tông chủ nào làm được như vậy.

Bọn hắn có chút thưởng thức vị tông chủ trước mặt này, nhưng thưởng thức chỉ là thưởng thức, còn về phần quản lý tốt tông môn hay không lại là một chuyện khác.

Huỳnh Nhất Long bên cạnh cũng lâm vào sững sờ, không biết phải nói như thế nào tiếp theo.

"Để không mất thời gian của mọi người, ta xin vào luôn vấn đề. Hiện tại, tông môn đang chuẩn bị chế tạo lại kiến trúc, cần sự góp sức của mọi người để hoàn thành, thời gian hoàn thành tương đối nhanh, phải làm trong hai tháng."

Vũ Thuần Tử liền nhanh chóng nói ra ý đồ của mình.

Mọi người nghe vậy liền lâm vào sững sờ, việc tu sửa kiến trúc đương nhiên bọn họ sẽ đồng ý, nhưng hoàn thành trong hai tháng, quả thực khó có khả năng.

Một người trong số đó đột nhiên lên tiếng.

"Tông chủ, ta biết ngươi cũng muốn tốt cho tông môn, nhưng tài nguyên trong Linh Bảo Tông khan hiếm, không thể tu sửa hết toàn bộ, chưa kể phải hoàn thành trong hai tháng, điều này khó có khả năng."

Vũ Thuần Tử cũng biết bọn họ khó xử, liền nhanh chóng giải thích vấn đề, lần này hắn sẽ nói rõ mục đích hiện tại cũng như về sau.

"Mọi người yên tâm, vật tư ta đã sắp xếp xong xuôi toàn bộ, còn lại liền dựa vào các vị ở đây."

Hắn lại nói.

"Hoàn thành trước dự kiến cũng là vấn đề khó khăn hiện tại, nhưng các vị yên tâm, ta sẽ không hề bạc đãi chư vị, sau khi hoàn thành ta sẽ tặng riêng mỗi người một viên Linh Thạch."



Toàn thể mọi người tại đây, bao gồm năm người Bàn Tử, khi nghe đến hai từ Linh Thạch, liên kinh ngạc không thốt ra nên lời.

Vũ Thuần Tử nghĩ mọi người không tin tưởng, liền tự mình lấy ra hai viên Linh Thạch sáng bóng từ bên trong hệ thống.

Hai viên to bằng quả trứng già, bên trong có chứa nồng đậm linh khí màu xanh, khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc rớt cằm.

Nhịp tim cũng theo đó mà nhảy lên thình thịch, hiển nhiên tâm tình của bọn họ đang trở nên kích động.

Linh Thạch vốn là từ thiên địa dưỡng dục mà ra, hóa thành một viên màu xanh tròn nhẵn, linh khí bên trong nó vô cùng nồng đậm, chỉ cần một viên liền có thể khiến cho một tu sĩ Linh Tuyền cảnh ăn no trong một ngày, trong một ngày đó tiếp thu toàn bộ linh khí bên trong.

Mà Xuất Khiếu cảnh, Phá Đan cảnh hoặc Thành Anh? Linh Thạch chính là thứ không thể thiếu trong thường ngày.

Tại Nam Vực, Linh Thạch khoáng sản cực kỳ quý hiếm, toàn bộ Nam Vực cũng chỉ có một đến hai khoáng sản Linh Thạch tồn tại.

Chưa nói tới, Thất Đại Môn Phái sở hữu số lượng Linh Thạch chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bọn họ dùng tặng cho những đệ tử ưu tú hoặc các cao tầng bên trong sử dụng, lại không có rộng rãi như Vũ Thuần Tử nói.

Nhìn từng ánh mắt tham lam đang đổ dồn vào hai viên Linh Thạch trong tay, Vũ Thuần Tử trong lòng có chút vui ý, xem ra bọn họ quả thực động tâm.

Vũ Thuần Tử tiếp tục buông lời dụ hoặc hấp dẫn.

"Ngoài ra ban thưởng Linh Thạch ra, sau khi hoàn thành còn ban thưởng một món đồ khác."

"Còn có món đồ khác?"

Rất nhiều người kinh ngạc thốt lên.

Năm người Bàn Tử không khỏi bất ngờ, quay sang nhìn vào vị thiếu niên trước mặt.

Hắn cũng không có ấp a ấp úng, trong tay nhanh chóng xuất hiện một chiếc bình sứ màu ngọc bích, bên trên còn tỏa ra mùi hương mê người, dù không biết Vũ Thuần Tử làm cách nào lấy ra nó, nhưng đã khiến tâm thần bọn họ chấn động.