Chương 47: Thử Nghiệm Thể Chất!
Nghe đến đây, bốn người lập tức đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ đang tranh đấu tư tưởng còn sót lại.
"Mỗi người ba viên!"
Vũ Thuần Tử đột nhiên vang lên âm thanh, khiến đôi mắt bốn người bọn họ phát sáng.
Chỉ thấy Hồ Thiên Lam nhanh chóng trở mặt, tư thái xoay chuyển một trăm tám mươi độ, nói.
"Tông chủ cứ yên tâm bàn giao, bọn ta sẽ cố gắng hết sức mà làm."
"Các ngươi…"
Bàn Tử chợt lâm vào sửng sốt, không khỏi sốt ruột kêu lớn.
"Bàn Tử, lần này coi như thiệt thòi ngươi rồi, mệnh lệnh của tông chủ đã ra, bọn ta không thể làm trái ý, xin thứ lỗi."
Lâm Chí Anh lộ ra nét mặt khó sử, nhìn Bàn Tử ưu sầu nói ra.
"Con mẹ nó, các ngươi bỉ ổi."
Bàn Tử tức giận kêu to.
"Đây là ba viên Linh Thạch cho mỗi người, mau ra tay đi."
Vũ Thuần Tử không để ý đến cảm nhận của Bàn Tử, liền trực tiếp lôi ra mười hai viên phát cho bốn người.
Bốn người Hồ Thiên Lam thấy vậy, nhanh chóng đem nó nhét vào trong người, Hồ Thiên Lam không khỏi cười nói.
"Đa tạ tông chủ rộng lượng."
Sau đó nhìn về phía Bàn Tử dặn dò.
"Các vị, cùng nhau t·ấn c·ông, Bàn Tử huynh, ngươi ráng chịu một ít cực khổ, sẽ xong ngay thôi."
"Đám khốn nạn các ngươi."
Lần này, Bàn Tử triệt để nổi giận, muốn ra tay đánh trả, đột nhiên liền phát hiện bản thân không thể cử động.
Cảnh này khiến Bàn Tử lập tức rơi vào kinh hãi, thầm nghĩ.
"Tại sao ta không cử động được?"
Nhưng hắn không biết đây là do Vũ Thuần Tử dùng tinh thần lực chế trụ.
Không cho Bàn Tử kịp suy nghĩ, bốn người Hồ Thiên Lam lúc này đã đồng loạt t·ấn c·ông, làm hắn chỉ đành trơ mắt bốn loại chiêu thức đánh vào chính mình.
Hồ Thiên Lam cùng ba người còn lại đồng thanh hét lớn.
"Diệt Tuyệt Kiếm!"
"Song Long Quyền!"
"U Linh Kiếm Thế!"
"Hàn Băng Pháp!"
Bốn chiêu thức mạnh mẽ ngay tức khắc đánh trên thân Bàn Tử, chỉ nghe từng t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc.
Bành… Bành… Bành!
Hồ Thiên Lam, Lâm Chí Anh, Phượng Vũ Hiên cùng Huỳnh Nhất Long sau khi đánh ra, liền tức tốc ngồi xuống hồi phục linh khí.
Lúc này, nơi Bàn Tử đang đứng bây giờ đã bị bụi cát che kín bầu trời.
Vũ Thuần Tử nhíu chặt lông mày, tại tinh thần lực, hắn vẫn cảm giác được Bàn Tử hơi thở, lại không hề yếu đi một chút nào.
"Không phải Bàn Tử đã đi đời nhà ma rồi chứ?"
Không ít người tò mò hỏi.
"Hắn vẫn chưa c·hết!"
Vũ Thuần Tử bình thản nói.
Lúc này, khói bụi cũng dần dần tiêu tán, một thân hình mập mạp liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cảnh tượng này khiến vô số ánh mắt bên dưới kinh hãi.
"Ta chưa c·hết?" Bàn Tử nhìn toàn bộ chính mình, phát hiện vẫn còn sống, ngược lại, bên ngoài thân thể đã xuất hiện một vòng tròn hộ thể bí ẩn.
"Ta đoán không sai!"
Vũ Thuần Tử chợt vui mừng nói.
"Bàn Tử, vòng tròn này chính là Cương Khí Hộ Thể do Tu Tiên Lộ sinh ra mà thành, nó có thể bảo vệ ngươi khỏi cao thủ cùng cảnh giới…"
Mà bên kia, bốn người Hồ Thiên Lam nhìn Bàn Tử bằng ánh mắt hâm mộ, bọn hắn chỉ hận, tại sao tông chủ không kêu chính mình?
"Thật sự như vậy?"
Bàn Tử ở một bên nghe, kinh ngạc đến rớt cằm, sau đó là kh·iếp sợ không nói nên lời, lắp bắp hỏi.
Vũ Thuần Tử gật đầu, vừa nãy đã kiểm chứng qua, điều này không nói hắn cũng đã biết được một hai.
"Đa tạ tông chủ ưu ái."
Bàn Tử có chút cảm động, liền ôm quyền cảm tạ.
Ở phía dưới, sau khi chứng kiến kỳ tích vừa rồi, từng ánh mắt nóng bỏng không ngừng nhìn chằm chằm vào Vũ Thuần Tử, trong mắt bọn họ không còn sự nghi ngờ nào, hoàn toàn chìm vào bên trong mộng tưởng.
"Như các vị đã chứng kiến, ta cũng không hề dối gạt, chỉ cần trong vòng hai tháng làm xong công trình, ta sẽ ban thưởng cho mỗi người một bình Tu Tiên Lộ, cùng một viên Linh Thạch."
Vũ Thuần Tử cất cao giọng nói, khiến đám người bên dưới không ngừng vang lên âm thanh reo hò.
"Vậy mọi người ở đây có ai có ý kiến gì hay không?"
Cảm nhận mọi người bắt đầu ủng hộ, Vũ Thuần Tử sảng khoái hỏi.
"Tông chủ, ta có ý kiến, xin hỏi chúng ta sẽ chia đội ra làm hay là tự mình chủ trương?"
Một người trong đó chợt thắc mắc hỏi.
"Đương nhiên là theo đội rồi, hai mươi người sẽ là một đội, mỗi đội chỉ phụ trách một công việc đó, cho đến khi hoàn thành thì thôi."
"Tại Linh Bảo Tông có một trăm hai mươi người, liền tạo ra sáu đội…"
Vũ Thuần Tử bắt đầu nói ra toàn bộ một lượt, mà Bàn Tử ở bên cạnh, cũng phụ giúp Vũ Thuần Tử giải đáp thắc mắc cho đám người bên dưới.
Trải qua bốn tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng thống nhất mọi chuyện, khiến mọi việc có chút suôn sẻ.
Bây giờ hắn không còn lo lắng nhân lực lẫn vật tư nữa, hiện tại cần đợi chính là thời gian thôi.
Trong tối hôm đó, Vũ Thuần Tử tìm một nơi không có người, nhanh chóng từ bên trong hệ thống lôi ra tất cả vật tư cần thiết, như gỗ, gạch, xi măng các loại.
"Xi măng Vân Phong? Nghi Sơn? Long Sơn?"
Hắn tò mò xem xét lên từng bao xi măng được khắc tên trên đó, liền tỏ vẻ thắc mắc, chẳng lẽ đây chính là tên của chúng?
Nhìn đống vật tư nằm chất chồng lên nhau, tinh thần Vũ Thuần Tử tràn đầy mong chờ.
Sơ đồ hắn cùng năm người bàn tử đã thiết lập xong xuôi,
Linh Bảo Tông bao bọc thành một hình vuông, cổng tông môn nằm ở hướng bắc, nhìn về trung tâm dãy Thiên Linh Sơn.
Nơi hắn đứng chính là hậu hoa viên đằng sau, theo sơ đồ trong kiến trúc tông môn cũ, tổng cộng có mười hai dãy phòng. Một dãy dành cho Tạp Dịch đệ tử, nằm tại phía tây gần cổng chính tông môn. Ngoại môn chiếm hết một dãy ở phía đông, Tạp Dịch cùng Ngoại môn song phương đối diện với nhau, chính giữa có một quảng trường tu luyện.
Phần trung tâm và phần trong cùng chiếm toàn bộ, mười dãy phòng chính là dành cho nội môn, tinh anh, chấp pháp, trưởng lão, tông chủ cùng dãy phòng riêng cho khách vãng lai đến.
Nhưng điều Vũ Thuần Tử chú ý tới, chính là phòng dành cho các cao tầng tông môn, lại nằm tít phía sau.
Dựa theo kiến trúc như thế này, nếu chẳng may tông môn b·ị đ·ánh phá, cao thủ bên trong muốn chạy tới hỗ trợ đương nhiên sẽ tốn rất nhiều thời gian, thiệt hại là vô cùng nặng nề.
Vì vậy, Vũ Thuần Tử đã đề ra phương án thay đổi.
Đại sảnh chính sẽ được nằm trung tâm, tiếp đó bốn phương hướng sẽ chia ra, dành cho khách vãng lai, tông chủ cùng các cao tầng
Vòng kế tiếp liền là Tinh Anh, Nội Môn, Ngoại Môn lẫn Tạp Dịch.
Quảng trường tu luyện sẽ có tổng cộng bốn cái nhỏ, chia điều cho từng lớp, kèm theo đó là một quảng trường chính, dành cho nơi tụ họp lúc cần thiết.
Bên cạnh đó, Vũ Thuần Tử tương đối nghiêng về phong cảnh dã ngoại, cho nên liền xây xuống sáu cái hoa viên, mỗi cái rộng khoảng một ngàn mét vuông, được chính tay Vũ Thuần Tử tỉ mỉ thiết kế.
Những mẫu này, Vũ Thuần Tử chính là lấy ý tưởng từ Nhạc gia mà thành.
Để cho các đệ tử có thể thư giãn trong những ngày dài luyện tập.
Sắp xếp toàn bộ vật liệu trên, Vũ Thuần Tử không còn lo lắng điều gì nữa, mọi việc này, ngày mai đám người Bàn Tử sẽ tự động thay thế hắn làm việc.
Hiện tại bây giờ cần thiết nhất chính là tu luyện, từ Lý gia trở về đến nay, hắn chưa có lần nào tu luyện thêm, nếu không tu luyện mà nói, sớm muộn cũng bị đám đệ tử bên trong vượt mặt, thân là một tông chủ, không thể để chính mình quá yếu ớt.