Chương 39: Rời Đi Lý Gia, Kinh Diễm Mùi Vị.
Thời gian rất nhanh trôi qua năm ngày, Vũ Thuần Tử cùng Lý Nhã Hân cuối cùng cũng phải nói lời từ biệt, nhìn bóng dáng Lý gia xa dần, trong lòng hắn không khỏi buồn bã thở dài.
Trước khi đi, Lý Nhã Hân tặng cho hắn một món đồ, đó là một món điêu khắc được chế tác bằng gỗ, mà khúc gỗ này lại được khắc bằng hình ảnh Lý Nhã Hân.
Trong tay nàng vốn có hai cái, một cái khắc bản thân hắn, được Lý Nhã Hân giữ lại làm kỷ niệm, cái còn lại nằm trong tay Vũ Thuần Tử.
Nhìn bức tượng này, cảm xúc Vũ Thuần Tử có chút luyến tiếc lẫn nhớ nhung.
"Trong vòng ba năm, ta sẽ quay trở lại."
Vũ Thuần Tử nắm chặt bức tượng, âm thầm phát ra lời thề.
—-
Suốt đoạn đường đi này đều thuận lợi, Vũ Thuần Tử không gặp bất cứ chuyện gì, điều này khiến hắn cảm thấy không đúng, chẳng lẽ nơi này yên bình hơn cả Hỏa Thần Quốc?
Trong khi con đường hắn đi lại là đoạn đường vắng, chung quanh cây cối trập trùng, rất thích hợp cho việc hành nghề đạo tặc.
Men theo bản đồ chỉ dẫn, nơi hắn đang đứng chính là núi Phú Sĩ, chỉ cách Linh Bảo Tông năm mươi dặm về phía nam, nếu theo hướng đi này, không lâu sau sẽ tiến vào khu vực Thiên Linh Sơn.
Vũ Thuần Tử trong lòng cảm giác hồi hộp lẫn chờ mong.
Xột xoạt!
Đúng lúc này, một âm thanh từ trong dạ dày hắn vang lên, khiến hắn mới nhận ra, cả ngày nay bản thân vẫn chưa ăn gì vào bụng.
Vũ Thuần Tử nhanh chóng tìm một nơi dựng trại, thời điểm bây giờ là giữa trưa, nắng nóng cực gắt, nếu không tìm nơi mát mẻ trú ẩn, chốc lát sẽ biến thành heo quay mất.
Không lâu lắm, Vũ Thuần Tử lựa chọn được một nơi mát mẻ, nơi này gần một con suối lớn, rất thích hợp đối với thời tiết như bây giờ.
Quan trọng nhất vẫn là lấp đầy cái bụng đói.
Ngay khi Vũ Thuần Tử vừa đi, liền có hai người đi tới, hai người này đều là nữ nhân, tầm hai mươi tuổi, nhan sắc thuộc loại khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ thấy thiếu nữ mặc tử y lên tiếng.
"Kiều nhi, nơi này vắng bóng người, sẽ không có ai làm phiền chúng ta."
Thiếu nữ hồng y còn lại gọi Kiều nhi cũng gật đầu, nói.
"Nơi này hoang vắng, không hề có ai qua lại nơi đây, nếu có thì ta đã bố trí xuống trận pháp rồi."
"Ta biết Kiều nhi ngươi tinh thông trận pháp, tại Đông Hoàng này khó có ai có thể sánh bằng."
Tử y thiếu nữ gọi là Tử Đình, chỉ thấy nàng che miệng cười duyên, nếu có Vũ Thuần Tử tại đây sẽ không nhịn được mà ngắm nghía vài lần.
Hoàng Kiều cũng không khách sáo, lộ ra nụ cười tỏa nắng, trên mặt càng hưởng thụ Tử Đình tâng bốc.
Sau đó Hoàng Kiều nhẹ nhàng di chuyển vài vòng, lấy trong người ra bảy viên ngọc đủ màu sắc sặc sỡ. Tiếp đó ném mạnh lên không trung, hai tay bấm quyết điều khiển bảy viên ngọc kia, bảy viên ngọc dường như chịu sự chi phối, nghe lệnh phân tán bảy phương hướng khác nhau, rất nhanh một trận pháp hoàn chỉnh đã thành lập.
"Kiều nhi giỏi thật, trận pháp cấp bốn vậy mà vẫn có thể nhẹ nhàng đánh xuống."
Tử Đình tràn đầy kinh ngạc, không ngừng vỗ tay khen ngợi.
Được Tử Đình khen, Hoàng Kiều run rẩy cười nhẹ, khiến hai cặp ngực nàng nhịp nhàng lên xuống.
"Yên tâm, ta đã bố trí xong xuôi, không ai vào được, cũng không ai thấy được, trừ khi là trận sư cấp năm đi vào."
Tử Đình nghe vậy, nhẹ nhàng bước tới, nâng bàn tay của mình đặt lên ngực Hoàng Kiều, bóp nhẹ một cái, âm thanh mị hoặc câu dẫn lòng người phát ra.
"Chỉ có Kiều nhi giỏi, tại Đông Hoàng sẽ không có trận sư cấp năm đâu."
Nói xong nàng liền nở nụ cười khanh khách.
Bị Tử Đình đụng chạm nơi mẫn cảm, Hoàng Kiều không có giật mình, dường như nngf đã sớm quen với việc này, ngược lại càng nhích người lại gần Tử Đình hơn, đặt tay lên tay nàng ta, bắt đầu xoa xoa nơi đó của mình, mỉm cười đầy ẩn ý nói.
"Ngươi không phải có việc cần làm sao? Luyên thuyên nhiều như vậy làm gì?"
"Phải, ta quên mất!"
Tử Đình giả bộ như nhớ ra, cười khanh khách đáp. Sau đó bàn tay không thật thà của nàng luồn qua áo của Hoàng Kiều.
Khiến thân thể Hoàng Kiều phát run.
Đúng lúc này, Vũ Thuần Tử đột nhiên trở lại, trên tay còn mang theo hai con gà béo mập, trong lòng thèm chảy nước dãi, không ngừng cảm thán, lại không hề để ý trước mặt.
Tử Đình lẫn Hoàng Kiều đang chìm trong dục vọng, đột nhiên phát hiện một nam nhân đang đi tới chỗ các nàng, nhìn lại chỉ là một tên tu sĩ Linh Tuyền cảnh yếu ớt.
Hoàng Kiều không hề để ý, bởi vì nàng tin tưởng trận pháp của chính mình, nhưng sắc mặt của Tử Đình không được tốt cho lắm, muốn đạt tới biên giới b·ạo đ·ộng.
Rất may liền bị Hoàng Kiều ngăn cản lại, vuốt ve người Tử Đình nói.
"Tử Đình, hắn không thấy chúng ta đâu, tiếp tục thôi."
Nghe vậy, Tử Đình mới hạ xuống cơn hỏa, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác đối với Vũ Thuần Tử.
Mà ở phía ngoài trận pháp, Vũ Thuần Tử bây giờ đầu óc có chú mơ hồ, loay hoay nhìn xung quanh mãi, rốt cuộc không biết mình có đi nhầm chỗ hay không, nơi này ngoại trừ vách đá ra thì không thấy khu suối đâu nữa.
"Chẳng lẽ ta đi nhầm chỗ thật?"
Vũ Thuần Tử cảm thấy khó hiểu nghĩ.
Giờ mà đi tìm chắc cũng mất không ít thời gian, hắn đành ngồi bên cạnh vách đá do trận pháp hóa thành, băt đầu bắt tay vào làm gà.
"Hai cái con này, không ngờ bên dưới lại nhô ra to như vậy."
Vũ Thuần Tử một bên vặt lông gà, một bên không khỏi cảm thán dưới ức con gà lớn.
Mà câu nói này, lại lọt vào bên trong trận pháp, hai nàng Tử Đình đều nghe rõ mồn một, sắc mặt các nàng lúc trắng lúc xanh.
"Thật trắng trẻo, chân lại vừa thon vừa nhiều thịt, nếu ta là con gà cồ, ta sẽ vuốt ve nó mỗi ngày."
Vũ Thuần Tử tiếp tục nói, hắn đối với hai con gà này tán thưởng.
Bên trong trận pháp, Tử Đình nhìn cặp chân mình, với lại đôi chân Hoàng Kiều, trong lòng càng thêm nổi giận.
Mà Hoàng Kiều càng nghi hoặc, tên này đang không biết gì hay là cố ý?
Trong khi y phục trên người hai nàng sớm đã rớt xuống hơn phân nửa.
Không phải là hắn thấy rồi chứ?
Hoàng Kiều bạo gan suy nghĩ, nhưng rất nhanh liền đánh vỡ ý nghĩ này, đến bây giờ nàng vẫn tin trăm phần trăm về trận pháp của mình.
Mà bên kia, đôi mắt Vũ Thuần Tử đột nhiên nhíu chặt, bàn tay đang vặt lông gà liền dừng lại giữa chừng.
Cảnh tượng này khiến hai nàng trở nên căng thẳng.
Bẹp…
Bất ngờ, Vũ Thuần Tử nhích mông sang một bên, để lộ phần hở, nổ một cái rắm to tổ bố, kèm theo mùi vị nhức cái mũi.
Khiến hai nàng bên trong trận pháp c·hết lặng.
Sau khi thả cái rắm, Vũ Thuần Tử mới nhếch mép cười, không khỏi vô sỉ nói.
"Trên đời này, ngoại trừ ăn với ngủ ra, thì không bằng đi tiểu tiện kịp thời, thả rắm cũng là trong số đó, thật là sảng khoái!"
Lại nhìn về phía hai con gà nói.
"Mà công nhận hai con gà này ngon, nhất là trước ngực, rất cân xứng, đáng tiếc phải bị ta làm thịt."
"Đệch, giờ ta mới để ý, hai con này là con mái, trừ ngực to ra, phao câu cũng ngon không kém!"
Bỗng nhiên Vũ Thuần Tử có chút than thở, cảm thán nói.
"Ngay cả gà cũng ngon như vậy, ta thật muốn biến mình thành gà cồ, khắp nơi đi trêu đùa gà mĩ nhân."
Trong trận pháp, Tử Đình càng nổi nóng, đây quả thực là đang nói các nàng.
Hoàng Kiều cũng có chút không chịu nổi, muốn thu hồi trận pháp hỏi cho ra lẽ, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, đợi xem tên này sẽ làm gì tiếp theo.