Chương 38: Tích Dịch Yêu Thú.
Theo Vũ Thuần Tử biết được, loại truyền tống này dường như vòng kết giới nào cũng có, mỗi kết giới không phải một mà là rất nhiều cái. Cách một dặm sẽ có một vòng truyền tống, cho nên hắn không sợ bị lạc ở trong này.
Nhìn khung cảnh tối đen trước mặt, nội tâm Vũ Thuần Tử càng dâng trào, hắn muốn ở nơi này đại khai sát giới.
Trong vòng thứ ba, có loài sinh vật kỳ lạ, toàn thân nó màu đen, cao ba đến bốn mét, tứ chi to dài khỏe khoắn, có chiếc đuôi dài hai mét, quanh đuôi bao phủ vô số gai nhọn.
Cả cơ thể nó tựa như một chất lỏng đông đặc, tùy ý biến thành nhiều loại hình thái khác nhau, chưa kể nó có khả năng tái tạo vô cùng mạnh.
Nghe hệ thống phân tích, đây là loài lưỡng cư, thuộc giống thằn lằn, gọi là Tích Dịch Hắc Thú.
Vì là loài lưỡng cư, cho nên Tích Dịch Hắc Thú chỉ thích sống một mình, nếu hai con Tích Dịch Hắc Thú gặp nhau, sẽ không tránh khỏi một trận chiến. Tích Dịch Hắc Thú sinh sản bằng tứ chi của bản thân, vào mùa đông Tích Dịch Hắc Thú sẽ tự mình cắt bỏ tứ chi, đem thân thể hóa thành một chiếc kén lớn, chờ đợi tiến hóa lần nữa.
Tứ chi sau khi cắt bỏ cũng ngay lập tức tái tạo lại biến thành bốn Tích Dịch Hắc Thú con non.
Sau khi bốn con đồng loạt ra đời, chúng nó liền bắt đầu g·iết chóc, cho đến khi chỉ còn một con sống sót.
Tích Dịch Hắc Thú cũng có điểm yếu, đó là vùng trung tâm trán của nó, chỉ cần đâm vào sẽ hạ gục được.
Đối với yêu thú này, Vũ Thuần Tử không còn xa lạ gì mấy.
Ngay lúc này, phía trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện động tĩnh, Vũ Thuần Tử nhíu mày nhìn kỹ lại, phát hiện một bóng đen cao lớn đang lấp ló phía xa.
"Tích Dịch Hắc Thú? Lại là trung cấp cấp một?"
Từ xa cũng không khó đoán ra, tại vòng kết giới này chỉ có một loài tồn tại.
Mà con trước mắt này, lại là trung cấp cấp một, tương đương với Linh Tuyền cảnh ngũ trọng.
Tích Dịch Hắc Thú dường như phát hiện ra Vũ Thuần Tử, ngay lập tức dương nanh múa vuốt, chiếc lưỡi dài đen ngòn không ngừng đung đưa qua lại.
Vũ Thuần Tử nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt chứa đầy sát khí, cười gằn nói.
"Trận đầu tiên!"
Gừ…
Tích Dịch Hắc Thú cũng cảm nhận được nguy hiểm, nhe răng gầm gừ một tiếng, hai cánh tay hóa thành hai cái đại đao to lớn, thân ảnh của nó nhanh chóng lao tới t·ấn c·ông, vung cánh tay sắc bén bổ mạnh xuống đầu lâu Vũ Thuần Tử.
Ầm!!!
Vũ Thuần Tử không hề hoang mang, ngay lập tức nghiêng người qua một bên né tránh, một tiếng ầm mạnh mẽ vang lên, khiến bụi bay mù mịt. Hắn cầm thanh kiếm trong tay, đâm một nhát vào vùng ngực yêu thú, sau đó thong thả luồn ra phía sau, tiếp tục vung kiếm chém l·ên đ·ỉnh đầu.
Gào!!!
Tích Dịch Hắc Thú vừa trúng nhát kiếm, đau đớn rống giận kêu lên, nhưng lúc này, nó cảm nhận thanh kiếm sắp sửa chém lên đầu, liền nhanh tay đưa cánh đao ngăn cản.
Keng…
Vũ Thuần Tử một kích không thành, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, vội vã nhảy người lui ngược về sau.
Tích Dịch Hắc Thú nhân cơ hội lao tới, v·ết t·hương trên ngực của nó, lấy tốc độ nhanh nhất hồi phục.
Hai tay nó không ngừng vung đao, kèm theo chiếc đuôi đầy gai nhọn chứa độc tố, Vũ Thuần Tử trái phải né tránh, nhanh nhẹn nhảy qua lại, né từng đòn t·ấn c·ông từ yêu thú trước mặt.
Hắn đang chờ đợi nắm bắt thời cơ, một kích đâm vào vị trí giữa trán của nó.
Vào lúc này, cánh tay phải của Tích Dịch Hắc Thú, liền biến hóa thành một nắm đấm to lớn, mạnh mẽ đấm vào thân thể Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử có chút hốt hoảng, nhanh chóng nhảy lên cao, bàn chân đạp cánh đao bên trái của nó, nhún người nhào lộn một vòng, ngay lập tức nhảy ra phía sau, nhắm chuẩn vị trí trung tâm, đâm mạnh một nhát.
Tích Dịch Hắc Thú cũng không dễ đối phó, chỉ thấy nó đưa tay ngang đầu đón đỡ, che đi phần điểm yếu, mũi kiếm v·a c·hạm, đâm xuyên qua cánh tay, nhưng lại không có đâm vào giữa trán.
Khiến Vũ Thuần Tử có chút thất vọng, tiếp đó liền thuận thế rút thanh kiếm ra, một nhát chém ngang yết hầu của nó, cánh tay trái cũng vì thế mà rơi xuống, bắt đầu dựng dục ra bản thể mới.
"C·hết tiệt!"
Nhân cơ hội này, mũi kiếm lại nhanh chóng đâm thêm một nhát, lúc này nó vẫn còn cánh tay khác chưa đứt, đã nhẹ nhõm chặn được đòn t·ấn c·ông.
Vũ Thuần Tử bất lực, chỉ đành chặt xuống cánh tay còn lại, sau đó tới đuôi.
Mất đi ba thứ quan trọng, Tích Dịch Hắc Thú bắt đầu sợ sệt, nó muốn quay người bỏ chạy, bởi vì trong thời gian ngắn không thể tái tạo lại toàn bộ tứ chi, phải đợi ít nhất là hai giờ sau.
Dường như cảm nhận được ý nghĩ của nó, Vũ Thuần Tử không cho nó con đường lui, mũi kiếm sắc bén liền trực tiếp đâm xuyên qua đại não, khiến nó hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Thân thể to lớn ầm ầm ngã xuống.
Nhìn ba cái đồ vật còn đang tái tạo thân thể bên dưới, Vũ Thuần Tử không nóng vội, ngồi chờ đợi bọn nó hoàn thành xong tái sinh, trực tiếp tiễn ba con Tích Dịch Hắc Thú con non lên chầu ông bà.
Sau khi giải quyết xong xuôi, liền lên đường tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Thời gian bên ngoài lúc này cũng đã gần sáng, Vũ Thuần Tử ở bên trong Lục giới được chín tiếng đồng hồ.
Bên trong kết giới thứ ba, hắn đã g·iết được năm mươi con yêu thú, tu vi cũng đạt tới Linh Tuyền cảnh tam trọng.
Hiện tại cũng là thời điểm để đi ra ngoài, Vũ Thuần Tử tìm kiếm vòng truyền tống, chớp mắt đã biến mất khỏi Lục giới.
Vừa ra khỏi hệ thống, việc đầu tiên Vũ Thuần Tử làm, chính là chào hỏi người của Lý gia.
Ngay khi Vũ Thuần Tử đang thay đồ, phát hiện bên ngoài có người, vội vã lên tiếng hỏi.
"Ai đó?"
"Là ta!"
Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc, Vũ Thuần Tử nhanh chóng thay đồ, liền đi ra mở cửa.
Lý Nhã Hân trên người lúc này, mặc y phục màu xanh hoa lệ, mái tóc đen dài mượt mà xõa sau lưng, cộng với dung nhan tuyệt thế của nàng, khiến Vũ Thuần Tử có chút luống cuống.
"Sao thế?"
Lý Nhã Hân cảm giác Vũ Thuần Tử hôm nay khác thường, không nhịn được mà hỏi.
"Không có gì, ngươi càng ngày càng xinh đẹp ra."
Vũ Thuần Tử thật thà nói.
"Mồm mép điêu ngoa!"
Lý Nhã Hân bỗng nhiên cười nói, không ngờ tên đầu đất này cũng có lúc khen người.
"Sáng sớm đến gọi ta có việc gì sao?"
Vũ Thuần Tử bất hợt hỏi lại.
"Ta muốn đi ra ngoài, nên mời ngươi đi cùng."
Lý Nhã Hân khẽ nói.
"Ta cũng muốn đi xem thử, Hắc Viên thành có gì đặc biệt."
Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
Hai người một nam một nữ sóng vai nhanh chóng bước ra ngoài.
Dưới ánh mắt vô số người ghen tị, Vũ Thuần Tử cảm giác bản thân rất có thành tựu.
Nhìn nét mặt rất thích đánh đòn của hắn, nhiều thanh niên Lý gia tức đến nổ phổi, nếu không phải khách đặc biệt, bọn hắn đã lao tới đánh Vũ Thuần Tử một trận rồi.
Lúc này, Lý Nhã Hân mới ý thức được tu vi hiện tại của Vũ Thuần Tử, nàng đột nhiên sững sờ, kinh ngạc hỏi.
"Tu vi của ngươi?"
"Không có gì, ta không cẩn thận tụt tu vi thôi, không bao lâu nữa sẽ tu luyện trở lại."
Vũ Thuần Tử bình thản đáp.
Lý Nhã Hân nghe vậy, trợn trắng mắt hỏi.
"Hay ngươi tu luyện dẫn đến tẩu hỏa nhập ma?"
"Không có!"
Nhìn Vũ Thuần Tử không muốn nói, nàng cũng không hỏi thêm. Chỉ nhẹ lườm hắn một chút.
Vũ Thuần Tử cười khổ, chẳng lẽ nói hắn bán tu vi cho người ta? Dù có nói ra nàng cũng không tin tưởng.