Chương 37: Cấp Bậc Công Pháp.
Vũ Thuần Tử một bên nghe xong liền muốn sốt nặng.
Đây chẳng khác nào lấy đi nửa cái mạng của hắn, cái đầu tiên với thứ hai, Vũ Thuần Tử không thể lấy ra được, duy chỉ có giao dịch cuối cùng, hắn mới miễn cưỡng cầm đi.
Mất mười phần trăm tu vi, như vậy tu vi của hắn sẽ thụt lùi, trở về Thông Linh cảnh cửu trọng.
Điều này có thể nói là cắt đi một miếng thịt lớn.
"Không còn công pháp nào khác sao? Địa cấp cũng được, không thì Huyền? Hoàng?"
Vũ Thuần Tử chợt hỏi.
"Tất nhiên là có, nhưng uy lực của nó cực kỳ thấp."
Khí Linh chợt trầm ngâm một lúc sau đó trả lời.
"Vậy tốt, cầm ra đi!"
Vũ Thuần Tử kinh hỉ kêu lên.
"Nhưng nói trước, ký chủ vẫn phải làm giao dịch để nhận công pháp, công pháp có thể thấp, giao dịch thì vẫn không thay đổi."
Âm thanh Khí Linh vang lên bên tai, khiến khóe miệng Vũ Thuần Tử co quắp.
Đây chắc chắn là hệ thống đang cố tình gài bẫy hắn.
"Thôi, ta không tu kiếm nữa, đợi trở lại Linh Bảo Tông tìm công pháp khác tu luyện."
Vũ Thuần Tử có chút tức giận nói.
Khí Linh liền lên tiếng nhắc nhở.
"Công pháp trong thiên hạ này vô số chỗ thiếu sót, ký chủ học được rồi, sau này cũng sẽ mất cân bằng, tu luyện sẽ trở nên r·ối l·oạn, sơ hở nhiều chỗ khiến địch nhân dễ dàng nắm bắt được, kéo theo bước chân chậm dần. Nếu muốn tu luyện nó, ký chủ cũng phải nhờ vào hệ thống chỉnh sửa lại, coi như mới có thể tu luyện. Khi đưa vào hệ thống chỉnh sửa, tất nhiên sẽ tính phí vận hành, phí vận hành sẽ tính bằng điểm công đức. Về công pháp trong hệ thống đưa ra, hoàn toàn là bản hoàn chỉnh, không có một lỗi sai."
Vũ Thuần Tử nghe trong triệt để rơi vào im lặng, Khí Linh một mực muốn bản thân mua xuống công pháp, đây chẳng khác nào cưỡng ép dân thường như hắn?
"Có thể giảm giá không? Chỉ cầm của ta năm phần trăm tu vi?"
Hắn chợt thương lượng hỏi Khí Linh.
Khí Linh nghe xong liền im bặt, lúc lâu sau liền lên tiếng.
"Hệ thống không thể giảm giá cao như vậy, nhưng sẽ giảm xuống còn tám phần trăm."
Tám phần trăm, con số này cũng là quá lớn đối với Vũ Thuần Tử, mất đi tám phần, tu vi liền trở lại Linh Tuyền cảnh nhất trọng, điều này hắn vẫn chưa thể tiếp thu.
Liền nhấn mạnh nói.
"Sáu phần trăm, không thì ta sẽ không luyện, cái kiếm quèn này cũng không cần."
Lúc này, Khí Linh mới bất giác thở dài, chỉ đành gật đầu đồng ý, rút sáu phần trăm tu vi từ Vũ Thuần Tử cũng giúp nó kéo dài thêm vài năm tuổi thọ, coi như có còn hơn không.
Khí Linh không nói cho Vũ Thuần Tử biết, bản thân vẫn cần linh khí từ thân chủ để sinh tồn, bởi vì nó với Vũ Thuần Tử chưa thật sự thân thiết để tin tưởng nhau, cho nên Khí Linh mới dùng kế sách này.
Sau khi được Vũ Thuần Tử chấp thuận, Khí Linh không có chần chờ, ngay lập tức khởi động hệ thống, chỉ thấy bên trong đại não Vũ Thuần Tử xuất hiện một thân hình hình người màu đen mờ mịt, không nhìn rõ mặt mũi, người này không phải ai khác chính là Khí Linh, hắn khẽ truyền âm vào tai Vũ Thuần Tử.
"Ký chủ vui lòng thả lỏng tâm thần."
Vũ Thuần Tử nghe vậy liền gật đầu, tâm thần thả lỏng hết sức có thể.
Khí Linh nương tựa hệ thống, bắt đầu truyền linh khí đưa vào bản thân.
Vũ Thuần Tử lúc này cảm giác lực lượng của chính mình đang dần dần di chuyển lên trên đại não, sau đó tiêu thất ở một không gian huyền bí nào đó. Điều đáng ngạc nhiên hơn là, Khí Linh vẫn nhởn nhơ bên trong thức hải hấp thu linh khí, mà Vũ Thuần Tử vẫn không hề nhìn thấy được đối phương.
Trải qua mười phút đồng hồ, tu vi của hắn nhanh chóng rơi xuống Linh Tuyền cảnh nhị trọng, sau đó liền dừng lại.
Khí Linh hấp thu xong linh khí, ngay lập tức nói với Vũ Thuần Tử.
"Hiện tại hệ thống sẽ giao Thiên Vũ Kiếm Pháp cho ký chủ tu luyện, Khí Linh ta sắp sửa lâm vào ngủ say, nhanh nhất có lẽ nữa năm, chậm thì một năm, trong thời gian này, bộ não nhân tạo sẽ quản lý toàn bộ hệ thống."
Nói xong Khí Linh liền biến mất bên trong, Vũ Thuần Tử chưa hết kinh ngạc, phát hiện trên tay mình đã xuất hiện một cuốn công pháp.
"Khí Linh này càng ngày ta càng cảm thấy hắn giống con người."
Hắn không khỏi rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Mặc kệ Khí Linh là người hay là yêu, Vũ Thuần Tử chỉ biết, hắn tạm thời sẽ không có gây tổn thương đến chính mình.
Nhìn cuốn công pháp trên tay, nội tâm Vũ Thuần Tử càng kích động, đây chính là Thiên giai công pháp, ngay cả gia tộc của mẫu thân cũng không có một quyển.
Dù mất đi một số tu vi, nhưng sau này cũng có thể lấy lại được, công pháp này, chính là bảo bối!
Vũ Thuần Tử không thể chần chờ nữa, muốn tu luyện ngay lập tức.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền hối hận, bởi vì công pháp này quá huyền diệu, ngay cả chiêu đầu tiên hắn không nắm vững được.
Chỉ vận dụng pháp quyết Trảm Bổn Nguyên, linh khí trong đan điền ngay lập tức bị rút sạch không còn một mống, đến nỗi chiêu thức còn chưa kịp đánh ra nữa, điều này khiến Vũ Thuần Tử khóc không ra nước mắt.
Chỉ mới vận dụng pháp quyết đã khủng bố như vậy rồi, nếu đánh ra sẽ như thế nào?
Có công pháp bá đạo, nhưng tu vi lại không đủ! Vũ Thuần Tử vừa tiếc hận vừa trách mình tham lam.
Dù thế nào cũng đã mua xuống rồi, không tu luyện thì cũng uổng phí mấy cấp tu vi của mình, cho nên hắn miễn cưỡng tu luyện thêm.
Trải qua năm giờ tu luyện bên trong Khu Tập Luyện, bên ngoài đã qua hơn hai giờ đồng hồ, nhưng hắn vẫn chưa thể phát huy được toàn bộ pháp quyết.
Bất lực, hắn chỉ đành tạm thời bỏ sang một bên, mang thanh kiếm tiến vào nơi rèn luyện.
Không lâu sau, Vũ Thuần Tử xuất hiện trước một khu rừng rộng lớn, bên ngoài có một vòng kết giới, bao phủ toàn bộ phiến địa này, chiếm diện tích khoảng một trăm nghìn dặm.
Nơi này, Vũ Thuần Tử đặt tên cho nó là Lục giới, bên trong Lục giới có tổng cộng sáu vòng kết giới khác nhau, mỗi một vòng tương ứng với một đại cảnh giới.
Vòng đầu tiên dành cho Nhập Đạo cảnh, vòng thứ hai dành cho Thông Linh cảnh, mãi đến vòng thứ sáu dành cho Phá Đan cảnh.
Bên cạnh hắn, có một tảng đá lớn nặng ngàn tấn, trên tảng đá xuất hiện một bàn tay cỡ lớn, in lõm sâu vào bên trong, trên đỉnh đầu là một màn hình hiển thị. Mà gần tảng đá, có một vòng tròn nằm dưới đất, quanh thân vòng tròn này có những hoa văn kỳ lạ.
Vũ Thuần Tử thuần thục bước vào bên trong vòng tròn, nhẹ nhàng đặt tay lên mặt đá, sau đó dồn lực chưởng mạnh vào trong.
Một tiếng ầm vang lên mạnh mẽ, tảng đá này bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, luồng sáng liền xông thẳng lên cao, chiếu vào khung màn hình.
Khung màn hình nhanh chóng được xác định, hiện lên thông tin.
"Linh Tuyền cảnh nhị trọng, truyền tống đến cửa thứ ba."
Lúc này, vòng tròn bên dưới chân Vũ Thuần Tử đột nhiên khởi động, chín loại màu sắc thi đua nhau phóng thẳng lên cao, bao bọc toàn bộ thân thể hắn.
Ngay tức thì, vòng tròn trở nên sáng rực hơn, kèm theo đó một tiếng xoẹt vang lên, chớp mắt đã không thấy Vũ Thuần Tử đâu, vòng tròn kia cũng hồi phục lại trạng thái ban đầu.
Tại vòng kết giới thứ ba, Vũ Thuần Tử xuất hiện bên trong kết giới, dưới chân hắn cũng là vòng tròn truyền tống, bên cạnh vẫn là bia đá như lúc ban đầu đi vào.