Chương 31: Linh Bảo Tông Khốn Khổ.
Sâu bên trong đại điện, trên bảo tọa là một vị nam tử mặc áo màu xám, thân hình mập mạp, cả người ngồi xuống tựa như một cục thịt di động, chỉ thấy hắn đưa mắt nhìn ra dãy núi Thiên Linh Sơn trước mặt, tâm trạng mệt nhọc thở ra một hơi dài.
Bên dưới ghế ngồi tổng cộng có bốn người, ba nam và một nữ, những người này tuổi tác không lớn lắm, chỉ tầm hai mươi sáu đến ba mươi, mà nữ nhân kia lại nhỏ tuổi nhất trong đám.
Bọn họ đều là cao tầng bên trong Linh Bảo Tông, năm xưa đều là đệ tử nội môn, trong một lần bất đắc dĩ, liền trở thành trưởng lão tối cao, nhưng chức vị này lại không thể nào dùng được, ra ngoài không bằng một tên nội môn đệ tử ở tông môn khác.
Bởi vì tu vi của bọn họ cũng chỉ dừng lại ở Phá Đan cảnh cửu trọng.
"Chưởng môn, ngày hôm nay đã có hơn hai mươi đệ tử rời khỏi tông môn, xin đầu nhập vào Xuân Quỳnh Tông cùng Lưu Linh Tông."
Một người thanh niên tầm ba mươi tuổi, sắc mặt hắn hiện rõ sự buồn bã, người này một thân lam y, ngũ quan có chút tương đối anh tuấn, tay cầm bội kiếm màu đen bên hông, chỉ thấy hắn hướng lên trên đài bẩm báo.
"Năm nay đệ tử tông môn rời khỏi ngày càng nhiều, e là không bao lâu nữa, Linh Bảo Tông sẽ biến thành vườn không nhà trống."
Một người khác tầm hai mươi tám đột nhiên lên tiếng, hắn gọi Lâm Chí Anh, cũng là trưởng lão một trong những người này.
"Hai… Linh Bảo Tông hôm nay đã không còn khi xưa, ta cũng có chút hối hận khi nhận lời của người kia."
Bàn Tử thở dài không thôi, những năm này hắn thật sự rất phiền não.
"Người kia nói sẽ có người đến tiếp nhận nơi này, đã tám năm trôi qua, tại sao vẫn chưa thấy đến?"
Thanh niên lam y nghĩ tới cái gì, vội hỏi, người này tên Hồ Thiên Lam.
"Ta nghĩ hắn đã ngủm củ tỏi cũng nên."
Bất chợt một âm thanh lạnh lẽo vang lên, âm thanh này đến từ hắc y thiếu niên, chỉ thấy hắn tiếp tục nói.
"Chúng ta đợi ở đây lâu như vậy, tám năm nay chưa đi ra ngoài một lần, tu vi lại một mực chậm trễ chưa có đột phá, chẳng lẽ muốn nhốt chúng ta cả đời sao? Nếu như vậy, ta đây sẽ không đồng ý."
Lời này vừa nói ra, liền không có ai đứng ra phản bác, bởi vì lời hắn vừa nói, cũng chính là suy nghĩ bấy lâu nay của bọn họ.
Thật sự mà nói, toàn bộ những người ở đây đều đã chán nản cái cảnh chờ đợi rồi, nếu không phải vì luyến tiếc tông môn, bọn hắn sớm đã bỏ mặc không thèm ngó ngàng tới, ra ngoài theo đuổi tự do của chính mình.
"Ta biết nỗi khổ của chư vị, nhưng hiện tại ta không thể rời đi, khi chưa thực hiện xong lời hứa, nếu ai trong số các người muốn đi, ta sẽ không ngăn cản."
Âm thanh Bàn Tử có chút tiêu điều, hắn cũng mới hơn ba mươi, vì lo vụ sự bên trong khiến dung nhan già hơn trước tuổi, nếu bản thân rời đi, sau này hắn sẽ sống trong dằn vặt suốt đời.
"Bàn Tử huynh, bọn ta rất muốn đi, nhưng không thể bỏ mặc ngươi một mình."
Cảm nhận tâm tình phức tạp của Bàn Tử, Hồ Thiên Lam liền vứt bỏ thân phận trên dưới, gọi hắn một tiếng huynh đệ.
Điều này khiến ba người còn lại cũng bị đả động, Lâm Chí Anh, thiếu niên hắc y Huỳnh Nhất Long, cùng nữ tử Phượng Ái Hiên âm thầm gật đầu tán đồng.
Trong mắt Bàn Tử hiện rõ sự cảm động, hắn chợt lâm vào suy nghĩ, sau đó làm ra cái quyết định, nói.
"Được chúng ta tạm nán lại đây một năm, nếu một năm không thấy người kế thừa tới, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, sau đó mỗi người chọn cho mình con đường riêng."
"Tốt, cứ như vậy đi."
Nghe Bàn Tử nói, tinh thần bọn họ liền trở nên thông thoáng hơn rất nhiều, không còn nặng nề như trước.
Cả bốn người đều gật đầu đáp ứng.
"Hiện tại trong tông môn còn lại bao nhiêu người?"
Lúc này Bàn Tử đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Chỉ còn một trăm tám mươi người, đều là Linh Tuyền cảnh trở xuống! Chỉ là ta không dám chắc sau vài ngày sẽ có bao nhiêu người rời đi."
Hồ Thiên Lam nhẹ nói, trong lòng có chút thổn thức.
"Ài… Toàn bộ cao thủ Phá Đan, Xuất Khiếu đều rời đi hết, chỉ còn số chúng ta trụ đến bây giờ."
Bàn Tử không khỏi thở dài, tuyệt vọng càng thêm mạnh mẽ, sau đó lại dõi mắt nhìn về phương xa, khẽ nói.
"Ráng đợi một năm xem sao."
Bốn người còn lại cũng đồng loạt trầm mặc.
Nhưng bọn hắn không hề hay biết, người mà bọn họ đang chờ đợi, đang trên đường sắp sửa tới đây, không cần thời gian một năm, rất nhanh sẽ thấy được người đó sớm thôi.
Đáng tiếc không phải hiện tại, bởi vì lúc này, Vũ Thuần Tử cùng Lý Nhã Hân đã xuất hiện bên trong thành Hắc Viên.
Nhìn toàn cảnh tấp nập người qua lại hai bên đường, Lý Nhã Hân tâm trạng bây giờ càng kích động, đường phố nhà cửa quen thuộc khiến nàng không khỏi nhớ nhung, từng đoàn ký ức lúc nhỏ nhanh chóng ùa vào trong tâm trí.
Tựa như chỉ mới cách đây vài ngày xa cách.
"Hắc Viên, Lý gia, phụ thân mẫu thân, ta trở lại rồi."
Giọng nói của nàng bất giác run run, nàng rốt cuộc cũng trở về gặp ba mẹ, sự hoan hỉ trong lòng là không thể nói rõ.
"Nơi đây là nhà của tỷ sao?"
Vũ Thuần Tử nhìn trái nhìn phải bốn phía, thắc mắc hỏi.
"Đúng vậy, tiểu đệ đi, ta mang ngươi đi gặp phụ mẫu ta."
Lý Nhã Hân gật đầu, nắm lấy tay Vũ Thuần Tử vội vàng kéo đi.
"Tỷ tỷ, ta còn chưa có chuẩn bị tâm lý."
Hắn có chút sợ sệt nói.
"Tâm lý gì?"
Lý Nhã Hân nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là theo ngươi về gặp phụ mẫu."
Bên trong giọng nói Vũ Thuần Tử có chút xấu hổ, kèm lẫn một chút e thẹn ngại ngùng, hai tay không ngừng mân mê vạt áo bên dưới, cặp mắt không dám nhìn thẳng, giống như con dâu sắp chuẩn bị ra mắt nhà chồng.
Nhìn biểu cảm này, Lý Nhã Hân không nhịn được nổi cả da gà, lớn tiếng trách mắng.
"Hạ lưu, nghĩ hay lắm, ta là tỷ của ngươi đấy."
"Cũng không phải tỷ đệ ruột thịt!"
Vũ Thuần Tử chợt nở nụ cười đầy ẩn ý.
Câu nói này, khiến lòng Lý Nhã Hân giật thót, trái tim bang bang nhảy loạn, khuôn mặt bất giác đỏ như quả táo.
Nhưng Vũ Thuần Tử bên cạnh lại không phát giác ra sự bất thường của nàng, hắn vội vàng lên tiếng thúc giục.
"Mau đi thôi, không phải ngươi nhớ nhà sao?"
"Vậy chúng ta đi."
Cảm xúc vi diệu vừa rồi liền bị câu nói của Vũ Thuần Tử dập tắt trong giây lát, nàng có chút tức giận, bước chân bất giác nhanh hơn vài phần.
Hai người đi qua một đoạn đường dài, còn một dặm liền tới Lý gia, Lý Nhã Hân trong lòng tràn đầy hồi hộp.
Tinh thần Vũ Thuần Tử cũng cảm thấy căng thẳng không kém, tám năm nay, Lý Nhã Hân không ngừng kể về Lý gia, trong tâm trí cũng tương đối hiểu rõ một chút.
Nhưng khi sắp sửa gặp mặt, nội tâm hắn có chút chờ mong.
Lúc này, hai người bọn đã đi vào một phiên chợ lớn, nơi này bày bán đủ loại vật phẩm, như đao, kiếm, thịt yêu thú…
Những thứ này đối với hắn mà nói, không có bao nhiêu tác dụng.
Đúng lúc này, hệ thống bên trong đại não Vũ Thuần Tử đột nhiên vang lên.
"Ting! Hệ thống đánh hơi được vật phẩm có cổ khí tức thần bí, ký chủ vui lòng rẽ sang trái năm mét, quẹo qua phải, sau đó đi thẳng mười mét nữa là tới, hệ thống muốn nhận diện vật phẩm kia."
Âm thanh này vừa lên tiếng, làm Vũ Thuần Tử trong lòng không khỏi hồ nghi, rốt cuộc vật gì mà khiến hệ thống phải để ý đến như vậy?