Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 30: Thanh Danh Mất Sạch, Kết Xuống Thù Oán.




Chương 30: Thanh Danh Mất Sạch, Kết Xuống Thù Oán.

Chương 30: Thanh Danh Mất Sạch, Kết Thù Oán.

Tập Cận Thị kém chút muốn khóc, vội vã đưa ra cái giá cuối cùng.

"Bảy vạn rưỡi, không đồng ý ta liền làm thịt mấy người Tập gia còn lại."

Ánh mắt Vũ Thuần Tử trở nên sắc lạnh, không ngừng nhìn chằm chằm vào Tập gia.

Nghe đến đây, Tập Cận Thị nghiến răng nghiến lợi, dù không nỡ bỏ xuống nhưng vẫn nhịn đau đồng ý.

"Được!"

"Tốt! Như vậy mới xứng là gia chủ một phương."

Tinh thần Vũ Thuần Tử lúc này sảng khoái hơn bao giờ hết, bảy vạn rưỡi công thêm một trăm viên Nguyên Tinh từ Thái Thanh, không thể không nói là một số tiền lớn, xem ra chuyến đi này không phải là uổng công.

Lý Nhã Hân bên cạnh dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Vũ Thuần Tử.

Nội tâm nàng tràn đầy bất đắc dĩ, tên này tính cách có chút giống với phụ thân hắn, đều vô sỉ hạ lưu như nhau.

Không bao lâu, người của Tập gia mang bảy chiếc rương lớn đi tới, những thứ này đều là toàn bộ nguyên tinh bên trong bảo khố.

Vũ Thuần Tử nhịn xuống vẻ mặt tham lam, bình tĩnh tiến đến dò xét một hồi.

Sau khi xác định đúng bảy vạn rưỡi nguyên tinh, liền gật đầu giơ ngón tay cái tán thưởng.

"Không hổ là Tập gia, chỉ trong thời gian ngắn lại có thể gom đầy đủ số lượng, tại hạ thật khâm phục."



Mà những lời này rơi vào trong tai Tập Cận Thị, ý vị lại hoàn toàn khác biệt, tựa như hắn đang đánh thẳng vào mặt của Tập gia, nghe thật sự chói tai.

Sắc mặt Tập Cận Thị lúc này không được tốt cho lắm, cố đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, lạnh giọng nói.

"Tập gia ta đã bồi thường đầy đủ, nhưng chuyện này vẫn chưa có xong xuôi đâu, mạng của nhị đệ cùng chín vị cao thủ không thể c·hết oan ức được."

"Hửm?"

Vũ Thuần Tử chợt nghi hoặc.

"Hừ! Tập gia tạm thời không đánh lại các ngươi, nhưng sẽ có người giúp chúng ta đòi lại công bằng, hãy đợi đấy!"

Tập Cận Thị không có dây dưa dài dòng, chỉ lạnh lùng ném xuống một câu, tiếp đó nhìn về đám thủ vệ, cất tiếng ra lệnh.

"Chúng ta đi!"

Trước khi đi, Tập Cận Thị không quên nhắc nhở hai người Vũ Thuần Tử một câu.

"Ta sẽ điều tra ra thân thế của các ngươi, dù có hậu trường lớn cỡ nào đi chăng nữa, Tập gia vẫn không hề sợ hãi."

"Ngươi chắc là không muốn sống sao?"

Lý Nhã Hân liền nổi giận đùng đùng, muốn tiến lên đem bọn họ g·iết sạch, nhưng lại bị Vũ Thuần Tử ra hiệu ngăn lại.

"Tỷ tỷ, để bọn họ đi."

Vũ Thuần Tử thầm nói.

Đối với thái độ ngông cuồng không sợ trời không sợ đất của Tập gia trước khi rời đi, Vũ Thuần Tử có chút không hiểu nổi, Tập gia lấy cái gì có thể không sợ hãi một cao thủ Thành Anh cảnh như Lý Nhã Hân?



Chẳng lẽ sau lưng bọn họ có thế lực nào đó thao túng hay sao? Nhưng mà điều này thật sự rất có khả năng xảy ra.

Về phần tại sao Vũ Thuần Tử lại tha cho bọn họ?

Thứ nhất, chính là hắn không muốn dựa vào Lý Nhã Hân quá nhiều, nếu sau này ở trên đường phát triển, rất khó có thể đạt tới thành tựu đỉnh cao.

Thứ hai, Vũ Thuần Tử trước nay chỉ muốn độc lập giải quyết, không muốn Lý Nhã Hân dính vào phiền phức không đáng có, Tập gia muốn báo thù, Vũ Thuần Tử cũng không thể ngồi yên chờ đợi.

Thứ ba, nếu như Tập gia có thế lực mạnh mẽ sau lưng, Vũ Thuần Tử sẽ không có sợ hãi, mà ngược lại còn vui mừng đón tiếp. Bởi vì trên con đường tu hành, cần phải có khảo nghiệm sinh tử, mới khiến cho bản thân càng ngày càng trở nên mạnh hơn, chỉ một mình Tập gia thôi thì vẫn chưa đủ, mà những điều này chính là do phụ thân chỉ dạy.

Đây cũng là lý do mà hắn ngăn cản Lý Nhã Hân ra tay.

Lý Nhã Hân muốn nói nhưng lại thôi, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần có nàng bên cạnh, Tập gia không có ai có thể làm tổn thương được hắn.

Nhìn bóng người Tập gia khuất dần bên ngoài, Vũ Thuần Tử mới thở phào một hơi.

Sau tám năm miệt mài trong rừng núi, đây là lần đầu tiên hắn bị động như vậy, tâm trạng không thể nói là vui vẻ.

Hiện tại trong thâm tâm hắn đã xuất hiện ý nghĩ ỷ lại vào Lý Nhã Hân, điều này làm hắn cảm thấy khó chịu.

Cho nên hắn phải mau chóng trở nên mạnh mẽ, nếu như có gặp trường hợp như thế này, liền tự mình ra tay xử lý, không cần phiền đến Lý Nhã Hân.

Tập gia cụp đuôi chạy trốn như cún con, đến cả mười vị cao thủ cũng bị người ta g·iết, lại không dám hó hé một lời, rất nhanh tin tức này đã sớm truyền khắp Huyền Vũ thành.

Vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc đến rớt cằm, Tập gia thường ngày hống hách có thừa, hôm nay lại bị người đè đầu cưỡi cổ, phải bỏ chạy như nhà có tang.



Không ít người trở nên vui sướng khi nghe được tin, mà đa số đều là những người bị Tập gia con cháu liên tục ức h·iếp trong những năm qua.

Bọn họ chỉ trách, tại sao không ra tay nặng một chút, làm cho Tập gia lụi tàn, hoặc biến mất khỏi Huyền Vũ thành cũng được.

Tập gia còn, đồng nghĩa dân chúng nơi này vẫn còn bị ức h·iếp, đây là điều bọn hắn không muốn.

Vũ Thuần Tử cùng Lý Nhã Hân sau khi ở lại Huyền Vũ thành được hai ngày, sáng ngày hôm sau liền lập tức lên đường, tiến về Đông Hoàng Vương Triều, đi tới Linh Bảo Tông.

Mà dọc đường đi, mỗi lần gặp việc gì rắc rối, đều bị Lý Nhã Hân xử lý nhanh gọn, cho dù Vũ Thuần Tử có khuyên ngăn như thế nào cũng không được, khiến nội tâm Vũ Thuần Tử cực kỳ phiền muộn.

–-------

Đông Hoàng Vương Triều tiến về phía nam năm trăm dặm, nơi này gọi Thiên Linh Sơn. Thiên Linh Sơn tổng cộng có hai mươi ngọn núi cao, mỗi một ngọn cao đến mười ngàn mét, bọn chúng bao quanh thành một vòng tròn, bên dưới chính là thung lũng rộng lớn.

Toàn bộ Thiên Linh Sơn thuộc sở hữu của một thế lực từng tồn tại, gọi là Linh Bảo Tông, mà Linh Bảo Tông tổng đà trong miệng người đời lại nằm trong khu thung lũng kia.

Quan sát sơ qua có thể thấy rõ, Linh Bảo Tông xây dựng ở đây cực kỳ chắc chắn, địa hình Thiên Linh Sơn đạt được phòng thủ lẫn t·ấn c·ông, cũng vì vậy mới khiến Linh Bảo Tông sừng sững trăm năm không ngã.

Nhìn từ trên cao xuống, ta sẽ thấy nhiều kiến trúc mờ ảo mà hùng vĩ, Linh Bảo Tông tổng cộng có bốn dãy phòng, sắp xếp theo hình vuông. Chính giữa khuôn viên lại dựng lên một ngọn tháp, cao khoảng năm mươi mét, nó có tất cả chín tầng.

Ngoài ra còn có khu tập luyện, ăn uống, giải trí các loại.

Nhiều năm về trước Linh Bảo Tông nhộn nhịp không kém các tông môn khác, tính toàn bộ nhân khẩu bên trong chí ít cũng đạt tới mười ngàn người.

Chỉ là sau khi Vũ Thái Lãng trở lại, đã tự tay đem Linh Bảo Tông phế bỏ, g·iết không ít cao tầng quan trọng, khiến cho Linh Bảo Tông rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Nhân khẩu hiện tại chỉ còn có hai trăm người, tu vi cao nhất chỉ có một, đó là tên Bàn Tử năm xưa, được Vũ Thái Lãng đề cử làm chưởng môn, tám năm tới nay đã đạt tới Xuất Khiếu cảnh nhị trọng.

Thực lực này, ngay cả tông môn nhị lưu cũng không bằng.

Sau khi Linh Bảo Tông bị hủy, Xuân Quỳnh Tông liền quang minh chính đại thay thế vị trí thứ sáu trong thất đại tông môn, mà vị trí thứ bảy lại rơi vào một thế lực mới nổi gần đây, tên là Lưu Linh Tông.

Linh Bảo Tông từ đó biến mất khỏi thế gian, mà chung quanh hai mươi ngọn Thiên Linh sơn, đều bị không ít thế lực lấn chiếm, trong đó có bảy đại tông môn, chỉ trừ duy nhất trung tâm Linh Bảo Tông vẫn không ai đánh phá được.

Bởi vì có trận pháp do Vũ Thái Lãng đánh xuống trấn yểm, nếu không e là đã sớm bị bọn họ chiếm cứ.