Chương 32: Mua Kiếm Về Chặt Củi.
Chương 32: Thanh Kiếm Rỉ.
Nghe giọng điệu này, Vũ Thuần Tử liền biết không phải khí linh mở miệng, đây chỉ là trí tuệ nhân tạo tự động vận hành.
Dù sao thì hệ thống đã lên tiếng nhắc nhở, hắn cũng không thể lơ là, liền hướng Lý Nhã Hân kêu lên.
"Nhã Hân tỷ, chúng ta nán lại đây một chút, ta muốn mua ít đồ dùng."
Lý Nhã Hân có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn lấy hắn, nhưng vẫn gật đầu đi theo sau.
Vũ Thuần Tử đi theo phương hướng hệ thống chỉ dẫn, rất nhanh liền tới nơi. Nơi này là một quán vỉa hè nhỏ, người bán lại là một lão già tầm bảy mươi tuổi, bên dưới bàn trưng bày, bày bán nhiều loại vật phẩm kỳ lạ.
Có đá, gỗ, có xương cốt yêu thú, yêu đan, cùng rất nhiều binh khí.
"Thật không ngờ nơi đây lại xuất hiện yêu đan."
Vừa mới tới nơi, đập vào mắt Lý Nhã Hân chính là bốn viên yêu đan tròn nhẵn lấp lánh kia, bốn viên yêu đan này màu sắc có chút tương đồng, chỉ là khí tức trong nó tỏa ra khác nhau.
Với người có kinh nghiệm như nàng, liền nhìn ra được bốn viên yêu đan này đều là cấp ba cùng cấp bốn, tương đương với Xuất Khiếu, Phá Đan cảnh.
Yêu thú lấy Sơ Yêu, Đại Yêu, cấp một đến cấp chín.
"Yêu đan?"
Vũ Thuần Tử tò mò hỏi.
"Yêu Đan chính là do yêu thú dưỡng dục bên trong đại não mà thành, mỗi một viên ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, mà bốn viên này, đều là cấp ba cùng cấp bốn, linh khí trong đó cực kỳ dồi dào, nếu lấy toàn bộ bốn viên, cũng đủ để khiến một tu sĩ Linh Tuyền đột phá đến cảnh giới Xuất Khiếu."
Lý Nhã Hân chậm rãi giải thích.
"Lợi hại như vậy?"
Vũ Thuần Tử cũng kinh ngạc không kém, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hệ thống mang hắn đến đây chính là để chọn những thứ này?
Đúng lúc này, Khí Linh bên trong đột nhiên xuất hiện, truyền âm nói.
"Ký chủ không cần phải mua những thứ này, nó không có ích cho việc tu hành, những yêu đan này tu sĩ phục dụng về sau sẽ gặp phải tác dụng phụ, trừ khi ký chủ học được tuyệt thế thần công Hấp Thiên Cải Địa."
Lời nói này của Khí Linh đã đánh gãy suy nghĩ của hắn, không phải yêu đan vậy hệ thống muốn xem đồ vật nào?
Vũ Thuần Tử chợt truyền âm hỏi lại.
"Vậy có cái gì tại đây khiến hệ thống chú ý?"
"Ký chủ có thấy phía bên trái, nằm ngoài chiếc giỏ lá của chủ quầy không? Tại đó có một thanh kiếm bị rỉ sét, hệ thống nhìn trúng chính là nó."
Dõi theo phương hướng Khí Linh chỉ định, Vũ Thuần Tử vừa nhìn liền thấy được, bên phía tay trái, là một thanh kiếm đã rỉ sét nghiêm trọng, nhưng không hề có một chút nào sứt mẻ.
Thanh kiếm dài một thước hai, chỉ rộng năm phân, chuôi kiếm được chạm khắc cực kỳ tỉ mỉ, chỉ là không có chút nào khí thế.
Nhìn qua chẳng khác một cây kiếm bình thường là bao.
Khí Linh dường như đoán được nghi hoặc trong lòng Vũ Thuần Tử, liền giải thích.
"Thanh kiếm này có lai lịch rất lớn, cụ thể là bao nhiêu thì ta không thể nói rõ ràng, chỉ biết, nó đối với tương lai ký chủ rất quan trọng."
"Có liên quan tới ta?"
Khí Linh càng nói càng khiến hắn mơ hồ, rốt cuộc thanh kiếm rỉ sét này có liên quan gì đến hắn?
"Ta chỉ nói sự thật, hi vọng ký chủ đem nó mua về, tương lai mọi chuyện sẽ sáng tỏ."
Âm thanh khí linh trầm trọng nói.
Dù không biết có liên quan gì, nhưng hệ thống sẽ không lừa hắn.
"Hai vị khách quan, hai vị muốn mua gì? Ở chỗ ta có đầy đủ vật liệu, thậm chí có cả yêu đan."
Lão giả thấy một nam một nữ đi tới chỗ mình, liền vui vẻ tiếp đón nồng nhiệt.
Mà trên thân người này, khiến Lý Nhã Hân kinh ngạc phát hiện, hắn chỉ có tu vi Linh Tuyền cảnh.
Bảy mươi tuổi với tu vi như vậy, quả thực không có thành tựu gì lớn lao, tư chất không được tốt cho lắm.
"Lão bản, bốn viên Yêu Đan này bán bao nhiêu?"
Lý Nhã Hân trực tiếp hỏi.
"Ta có hai viên tam cấp, hai viên tứ cấp, hai viên tam cấp ta sẽ bán với giá một ngàn nguyên tinh, hai viên còn lại, mỗi viên một vạn."
"Nếu hai vị mua toàn bộ, tổng cộng là hai vạn hai trăm."
Lão giả không có chần chờ, liền lên tiếng đưa ra giá bán.
"Hai vạn hai ngàn nguyên tinh?"
Nghe vậy, khuôn mặt Lý Nhã Hân bắt đầu xám lại, giá này quá cao so với tưởng tượng của nàng.
"Nhã Hân tỷ, ngươi tính mua cái này về làm cái gì?"
Thấy Lý Nhã Hân định mua xuống bốn viên yêu đan, Vũ Thuần Tử ngay lập tức ngăn cản, hỏi.
"Đương nhiên cho ngươi, giúp ngươi đột phá cảnh giới."
Lý Nhã Hân không hề suy nghĩ mà trả lời, khiến Vũ Thuần Tử cảm động không thôi.
Vũ Thuần Tử cười khổ nói.
"Nhã Hân tỷ, số yêu đan này đối với ta không có ích lợi gì, ta chỉ muốn theo con đường tự mình đặt ra mà tu luyện."
"Nhưng…"
Lý Nhã Hân muốn nói, liền bị Vũ Thuần Tử ngăn chặn.
"Tu vi có nhanh thì được lợi ích gì? Kinh nghiệm không đủ, căn cơ chưa vững chắc, làm như vậy không phải là biện pháp tốt."
"Ngươi nói cũng đúng!"
Không thể không nói, suy nghĩ của Vũ Thuần Tử không có sai, nếu sử dụng quá nhiều thành phần không rõ nguyên nhân, tu vi có tăng nhanh nhưng căn cơ lại thụt lùi về phía sau, như vậy sẽ rất không ổn.
Lý Nhã Hân âm thầm thở dài, vẫn là Vũ Thuần Tử suy nghĩ chính chắn.
"Lão bản, cây kiếm bên kia bán bao nhiêu?"
Vũ Thuần Tử lúc này mở miệng hỏi lão giả, khiến lão giả có chút kinh ngạc.
Nhưng vẫn ôn tồn trả lời.
"Đây là do một người tu sĩ họ Luyện nhặt được, sau đó đem nó lại giao cho ta, ta chỉ dùng nó để chặt củi, chất liệu không đáng giá bao nhiêu, mà ngươi thật sự muốn mua thứ này?"
Nhìn ánh mắt không tin tưởng của chủ quầy, Vũ Thuần Tử mới chột dạ gật đầu.
"Đúng, ta muốn mua nó cầm về."
Lão giả cảm thấy đầu óc Vũ Thuần Tử có vấn đề, liền lên tiếng khuyên bảo, rồi tự mình giới thiệu những loại binh khí tốt hơn.
"Thanh niên ngươi đừng đùa với lão già ta, thanh kiếm này không có tác dụng gì đâu, ở đây có nhiều loại kiếm, sao không thử chọn một cây?"
"Ta quyết định rồi, ta chỉ lấy nó."
Vũ Thuần Tử cứng rắn nói.
Lý Nhã Hân bên cạnh cũng không hiểu Vũ Thuần Tử đang giở trò gì, tò mò hỏi.
"Ngươi muốn mua nó về làm gì?"
"Ta… Ta đem nó đi chặt củi."
Nghe Lý Nhã Hân hỏi, khuôn mặt Vũ Thuần Tử bất giác đỏ lên, xấu hổ ho khan vội giải thích.
Ngay cả lão bản nghe xong cũng lắc đầu bất đắc dĩ, thanh niên bây giờ chẳng lẽ chỉ thích chặt củi hay sao?
Thấy vậy, lão bản đành đem nó đưa ra, dù sao để nó bên cạnh băn cũng không có ích gì, ngoại trừ chặt củi.
"Kiếm này ta lấy rẻ, chỉ ba viên nguyên tinh."
Vũ Thuần Tử nghe vậy, sảng khoái đáp ứng, từ trong người móc ra ba viên nguyên tinh màu xanh đưa cho lão giả.
"Đây, ba viên của lão."
"Đa tạ thiếu hiệp, vậy hai người có muốn mua gì nữa không?"
Lão bản khuôn mặt tràn đầy ủ rũ nói.
"Không cần, đa tạ."
Vũ Thuần Tử mỉm cười đáp, sau đó mang theo Lý Nhã Hân rời khỏi.
Dọc đường đi Lý Nhã Hân không khỏi tò mò, chẳng lẽ Vũ Thuần Tử mua nó về chỉ để chặt củi thôi sao? Cái này ngay cả nàng cũng không biết, nếu đúng như hắn nói, thì sở thích của Vũ Thuần Tử cũng thật kỳ lạ.
Mà không ai biết, sau khi lấy được thanh kiếm kia, thay vì ném vào giới chỉ, Vũ Thuần Tử đã ném nó vào trong hệ thống.
Hệ thống sau khi tiếp nhận, ngay lập tức khởi động hệ thống phân tích, phải đến nữa giờ sau mới hoàn thành.
Trong thời gian này, Vũ Thuần Tử đành phải chờ đợi.