Chương 29: Cò Kè Mặc Cả.
Cò Kè Mặc Cả.
"Nhị đệ…"
Tập Cận Thị tận mắt chứng kiến sự việc, nội tâm tràn ngập kinh hoảng, mặc kệ Tập Cận Cảnh có bao nhiêu thương tổn, nhanh tay đem Tập Cận Bình đỡ lấy, dùng công lực truyền vào chỗ v·ết t·hương, nhằm giữ lại máu, tránh mất máu quá nhiều.
Nhưng đã quá trễ, Tập Cận Bình yết hầu bị cắt sâu vào bên trong, v·ết t·hương như vậy, khó mà giữ được mạng, không bao lâu sinh cơ của hắn liền biến mất.
Tập Cận Thị chìm trong đau thương, ôm t·hi t·hể Tập Cận Bình khóc rống.
Lúc này, hắn đột nhiên quay gắt nhìn sang hai người Vũ Thuần Tử, giọng nói tràn đầy băng hàn, cũng không hề đề ý đối phương mạnh hơn hắn bao nhiêu.
"Bọn hèn mọn các ngươi dám ra tay g·iết người? Tập gia cùng các ngươi thề không đội trời chung, từ giờ khắc này, toàn bộ người trong tửu lâu sẽ chôn cùng nhị đệ ta."
Tập Cận Thị giờ này tựa như một người điên, đối với c·ái c·hết của nhị đệ đả kích quá lớn.
"Tập gia chủ, người nào làm người đó chịu, cớ sao lại phải đem mấy chục nhân mạng vô tội cuốn vào?"
Bỗng một tên tu sĩ Linh Tuyền đứng dậy lên tiếng.
"Đúng vậy, ngươi Tập gia ỷ thế h·iếp người như vậy, c·hết thì đừng mang theo chúng ta."
"Tập gia như vậy, chính là quả báo các ngươi nên có!"
"..."
Vô số tu sĩ đứng lên phản kích, bọn hắn triệt để nổi giận, Tập gia vì một mạng người mà g·iết sạch cả tửu lâu, hành động này đã vô tình chọc giận bọn hắn.
Vũ Thuần Tử đứng một bên quan sát cũng không thể bình tĩnh nổi, Tập gia đúng là một gia tộc ỷ thế h·iếp người.
Mà hành động vừa rồi của Lý Nhã Hân, Vũ Thuần Tử lại không có ý ngăn cản.
"Đúng là khẩu khí thật lớn! Một gia tộc nho nhỏ cũng dám xưng bá tại đây, lại còn lên tiếng quyết định sinh tử của từng người."
Âm thanh lạnh như băng từ Lý Nhã Hân phát ra, trong giọng điệu còn mang theo tia sát khí.
Tập Cận Thị nội tâm sớm bị thù hận che lấp, không để ý đến sự khác thường của Lý Nhã Hân, lớn tiếng rống giận.
"Các ngươi hôm nay phải đền mạng cho nhị đệ ta."
Sau đó nhìn ra bên ngoài hạ lệnh.
"Toàn bộ vây g·iết nơi này cho ta, không được để một ai sống sót."
"Rõ!"
Ngay lập tức, hai mươi cao thủ lần lượt phá cửa chui vào.
"Đám ngu xuẩn!"
Vũ Thuần Tử nhẹ nhàng phun một câu, sau đó rút trong người ra một thanh kiếm, chỉ thẳng về phía Tần gia, nói.
"Có gia tộc như vậy tồn tại, chính là ô uế cho nhân loại, các ngươi muốn chiến, vậy đến đây."
Nói xong, liền cầm thanh kiếm đâm thẳng vào cánh tay phải Tập Cận Cảnh bên cạnh, khiến hắn đau đến kêu rên, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
"Ngươi dám!"
Tập Cận Thị lúc này bị cũng dọa sợ, ngay lập tức ý thức được con của hắn vẫn còn nằm trong tay Vũ Thuần Tử.
"Ta khuyên ngươi, mau chóng thả con ta ra, ta sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng."
"Ta không muốn làm lớn chuyện, việc này do các người Tập gia gây nên, muốn trách thì trách các ngươi không biết dạy con cái."
Vũ Thuần Tử không hề để ý lời đe dọa, mỉm cười, sau đó lại nói.
"Các người hiện tại vẫn chưa biết ai là cá ai là thớt, xem ra vẫn cần dùng một chút thủ đoạn."
Ánh mắt Vũ Thuần Tử rơi vào Lý Nhã Hân bên cạnh, Lý Nhã Hân dường như hiểu được ý nghĩ của hắn, thân thể ngay lập tức biến mất lần nữa.
"Không nên!"
Tập Cận Thị hoàn toàn bị dọa sợ, sợ hãi hét lớn, nhưng chỉ trong chốc lát, bốn tiếng hét thảm đồng lượt vang lên, toàn bộ bốn cao thủ Xuất Khiếu cảnh ngã xuống, c·hết trong nháy mắt, đều là bị cắt đi yết hầu.
Ngay cả bản thân Tập Cận Thị cũng không bắt kịp tốc độ của đối phương, thậm chí không cảm giác đến khí tức của Lý Nhã Hân.
Lần này hắn mới ngộ ra, Lý Nhã Hân chính là cao thủ có tu vi còn cao hơn hắn vô số lần.
Ý thức được điểm này, trái tim Tập Cận Thị đột nhiên nhảy mạnh, nỗi sợ hãi vô tận tràn ngập toàn thân, nhìn từng cao thủ ngã xuống, cơ thể không ngừng run rẩy, đây đều là cao thủ từ gia tộc bồi dưỡng, mất vài người cũng đủ khiến địa vị Tập gia tại Huyền Vũ thành rơi xuống một mảng lớn.
"Dừng tay lại!"
"Chỉ cần ngươi nói nữ nhân kia dừng tay, điều kiện gì ta cũng chấp nhận."
Tập Cận Thị lúc này mới hoảng loạn, vội vã mở miệng khuyên nhủ.
"Thật? Điều kiện nào cũng đồng ý?"
Vũ Thuần Tử không khỏi hoài nghi hỏi.
"Thật, thật, mau… Mau dừng tay."
Tập Cận Thị gật đầu như mổ thóc, trong lòng hắn hiện tại đau như dao cắt.
"Nhã Hân tỷ!"
Nghe vậy, khóe miệng Vũ Thuần Tử giương lên nụ cười, sau đó hướng về phía không trung gọi.
Chốc lát, thân ảnh Lý Nhã Hân đã xuất hiện ngay bên cạnh Vũ Thuần Tử.
"Không g·iết nữa?"
Lý Nhã Hân bình tĩnh hỏi hắn.
"Không g·iết nữa, tỷ là con gái, đừng để dính máu."
Vũ Thuần Tử cười ôn hòa đáp.
"Máu không chạm được ta!"
Nàng không khỏi ngạc nhiên, từ khi nào tên này biết quan tâm rồi?
Tập Cận Thị sau khi hồi hồn lại, phát hiện chỉ còn mười một người, chín người đều đã bị g·iết sạch, trong đó có một vị Phá Đan cảnh, bốn vị Xuất Khiếu cảnh, và bốn vị Linh Tuyền cảnh.
Tổn thất này đối với hắn mà nói là quá lớn, bản thân cũng thật hối hận khi chưa điều tra rõ nguyên nhân.
"Tập gia chủ, vừa nãy ngươi nói là sự thật phải không?"
Lúc này, Vũ Thuần Tử không quan tâm tâm trạng của hắn, trực tiếp hỏi.
"Trả con cho ta, ta sẽ thực hiện lời hứa."
Tập Cận Thị nén đau thương, liền mở miệng đưa ra điều kiện cuối cùng.
"Được!"
Vũ Thuần Tử thoải mái đáp ứng, dù sao, hắn cũng không sợ Tập gia bỏ chạy.
"Phụ thân…"
Tập Cận Cảnh được cứu, liền chạy tới òa khóc nức nở.
"Nghịch tử, đợi trở về ta t·rừng t·rị ngươi."
Đối với hành vi của Tập Cận Cảnh, Tập Cận Thị liền nổi giận, lớn tiếng mắng.
Mà Tập Cận Cảnh vừa nghe đến đó, thân thể không tự chủ mà run lên, ngay cả tiếng khóc cũng nín hẳn.
"Nói điều kiện ngươi muốn!"
Tập Cận Thị nhìn về phía hai người Vũ Thuần Tử, nói.
"Đơn giản, ta chỉ cần mười vạn nguyên tinh tiền mặt."
Vũ Thuần Tử bắt đầu dùng chiêu sư tử ngoạm.
Quả nhiên, người Tập gia vừa nghe đến con số này, liền đơ cứng toàn tập.
Tập Cận Thị cứ tưởng mình nghe lầm hỏi lại.
"Ngươi nói bao nhiêu?"
"Mười vạn, sao vậy? Thấy ít sao? Vậy thì dựa theo lòng tốt của các ngươi, giao ra hai hoặc ba mươi vạn gì gì đó là được. Tổn thất tinh thần của ta tuy là đáng giá, nhưng số tiền này tạm coi là đủ."
Nhìn biểu cảm Tập Cận Thị, Vũ Thuần Tử không biết phải nói thế nào, xem ra mười vạn vẫn khá ít, đối phương chắc hẳn là đang cảm động tấm lòng rộng lượng của chính mình.
"Ngươi nói đùa, mười vạn quả thực là một con số lớn."
Nét mặt già nua của Tập Cận Thị liền đen lại, trong lòng thầm mắng Vũ Thuần Tử vô sỉ, sau đó sốt ruột giải thích, lại nói.
"Quốc khố nhà ta tổng cộng chỉ có năm vạn, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ cho người đem tới, coi như tiền đền bù."
"Tập gia lớn như vậy, đến mười vạn cũng không có?"
Vũ Thuần Tử trong lòng vốn đã biết trước Tập gia không lấy ra được con số này, nhưng lại giả vờ kinh ngạc.
"Thôi được, ta giảm xuống hai vạn chỉ lấy của ngươi tám vạn!"
Hắn bắt đầu cò kè mặc cả.
"Sáu vạn!"
Tập Cận Thị cắn chặt răng ra giá.
"Tám vạn là tám vạn."
Vũ Thuần Tử chắc như đinh đóng cột nói.
"Bảy vạn, đây là hạn mức ta có thể lấy."