Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 28: Lý Nhã Hân Ra Tay.




Chương 28: Lý Nhã Hân Ra Tay.

"Vậy hẳn là có việc gì đó quan trọng."

"..."

Vô số âm thanh bàn tán to nhỏ, nhưng không ai biết Tập gia định làm gì, rất nhiều người không nhịn được sự tò mò, liền theo sát phía sau.

Trở lại tửu lâu, hiện tại trong lòng Thái Thanh đang không ngừng kêu khổ, nhìn đám người Tập Cận Cảnh sinh cơ dần trở nên yếu ớt, không khỏi hiện lên sự đồng cảm.

"Ta đã ký xong khế ước, ta có thể đi?"

Thái Thanh nôn nóng hỏi.

"Tất nhiên!"

Vũ Thuần Tử trở nên vui vẻ đáp.

Thái Thanh thở dài một hơi nhẹ nhõm, đi tới chỗ đám người Tập Cận Cảnh, muốn dìu hắn dậy mang về Tập gia, tuy kết giao không thành công, nhưng cứu Tập Cận Cảnh cũng là một kế hoạch bất đắc dĩ.

"Ta chỉ nói một mình ngươi rời đi thôi, còn tên kia vẫn phải ở lại."

Giọng nói Vũ Thuần Tử bất giác vang lên, khiến bước chân của Thái Thanh khựng lại.

Thái Thanh nhíu mày không vui hỏi.

"Không phải đã t·rừng t·rị rồi sao?"

"Trừng trị là t·rừng t·rị, nhưng quỳ xuống xin lỗi vẫn chưa có."

Vũ Thuần Tử liên tục lắc đầu, hắn đương nhiên vẫn chưa nguôi cơn giận.

"Ngươi ép người quá đáng!"

Thái Thanh tức giận nói.

"Biết thế thì đừng gây sự với ta, kẻ nào đụng đến giới hạn của ta thì sẽ không được yên ổn."

Giọng Vũ Thuần Tử cứng như thép, nói.

"Ngươi…"

Thái Thanh tức nghẹn đến không nói ra lời, quay sang nhìn Tập Cận Cảnh một lúc, liền đưa ra quyết định, lần này hắn không muốn kéo thêm quan hệ nữa, dứt khoát rời đi, mặc kệ sống c·hết Tập Cận Cảnh.



Cơ hội còn nhiều, không dại gì mà vướng vào ân oán.

Cảm giác động tác của Thái Thanh không có tiến tới, Vũ Thuần Tử liền nhắm vào Tập Cận Cảnh, cười gằn nói.

"Chỉ cần ngươi quỳ xuống nói xin lỗi, ta sẽ tha mạng cho ngươi."

"Ai dám để cho con ta quỳ?"

Đúng lúc này, một âm thanh rống giận chấn động màng nhĩ truyền đến.

Vũ Thuần Tử không khỏi kinh ngạc, cùng Lý Nhã Hân nhìn ra bên ngoài, phát hiện từ lúc nào đã xuất hiện một đám người cao lớn, khí tức mỗi người lại không hề yếu, ít nhất cũng đạt tới Linh Tuyền cảnh ngũ trọng.

Người đến không phải ai khác, chính là Tập gia, Tập Cận Thị, chỉ thấy hắn phất tay ra lệnh cho đám cao thủ ở phía sau.

"Mau bao vây toàn bộ tửu lâu, không được cho ai chạy ra ngoài."

"Vâng!"

Hai mười người ngay lập tức phân tán khắp tứ phía, đem Huyền Vũ lâu bao bọc lại thành một vòng.

"Phụ thân, cứu ta…"

Tập Cẩn Cảnh nghe giọng nói quen thuộc, liền không chịu được nữa, cố gắng nhịn xuống cơn đau lớn tiếng kêu lên.

Vũ Thuần Tử nhíu mày, hắn cảm giác lần này thật sự phiền phức, xem ra đám người bên ngoài cùng với tên này là một ruột.

Lý Nhã Hân bên cạnh lại coi như không có gì, bởi vì nàng nhìn ra được, toàn bộ bọn họ tu vi cao nhất chỉ là Phá Đan cảnh bát trọng, nàng có thể tự tin đem Vũ Thuần Tử bình an rời khỏi.

Nếu như Vũ Thuần Tử đồng ý cho nàng hạ thủ, đem bọn họ giải quyết, ngược lại chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Đáng tiếc, Vũ Thuần Tử không muốn thấy nàng hai tay nhuốm đầy máu người.

Trong lúc này, hai người đàn ông chầm chậm bước vào, điều đặc biệt là, vóc dáng hai người này gần như ngang bằng nhau, đều là thân thể mập mạp cao lớn.

Trên thân hai người bọn họ thoát ra khí tức trầm trọng, ngay cả Vũ Thuần Tử cũng cảm thấy hít thở không thông.

Riêng Lý Nhã Hân vừa liếc mắt đã biết được thực lực của đối phương, hai người này, một người đạt tới Phá Đan cảnh lục trọng, người còn lại đạt tới Phá Đan cảnh bát trọng.

Đối với tình huống này, Lý Nhã Hân chỉ muốn nhìn xem bọn họ muốn giở trò gì.

"Nhị thúc, phụ thân, mau… Mau tới cứu ta."

"Gia chủ!"



Hai người vừa xuất hiện, khiến đám thị vệ lẫn Tập Cận Cảnh vui mừng đến phát khóc, liên tục kêu cứu.

Lúc này, người bên ngoài đã tụ họp đông nghịt, một số người cuối cùng cũng hiểu được tại sao Tập gia triệu tập cao thủ đến đây như vậy.

"Bên trong là ai? Cả gan dám đánh cả thiếu gia Tập gia?"

Một người trong đám đông không khỏi thắc mắc hỏi.

"Huynh đệ ngươi mới tới, đương nhiên không biết rồi, Tập Cận Cảnh thường ngày hống hách, hôm nay đi đường nhìn trúng mỹ nhân của người ta, hậu quả bị người ta đánh đến sưng như đầu heo."

Người khác trong số đó liền lên tiếng.

"Thật vậy? Như vậy hắn b·ị đ·ánh cũng không oan."

"Nhưng mà Tập gia cũng không phải thế lực tầm thường, đánh Tập Cận Cảnh, Tập gia không thể để yên."

"Loại chuyện này, thường dân như chúng ta đứng xem là được."

"..."

Bên trong tửu lâu, sau khi Tập Cận Thị cùng Tập Cận Bình nhìn thấy thảm trạng của Tập Cận Cảnh, ngay lập tức nộ khí xung thiên.

Con ngươi Tập Cận Thị đỏ bừng, ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn hai người Vũ Thuần Tử, lớn giọng chất vấn.

"Là do các ngươi gây ra?"

"Đúng, là ta."

Vũ Thuần Tử bình thản thừa nhận.

Điều này khiến người của Tập gia càng thêm tức tối.

"Các ngươi đánh con ta như vậy, ta sẽ đem các ngươi đánh gấp mười lần như hắn."

Tập Cận Thị chứa đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đây là do hắn tự tìm phiền phức, hắn như thế nào, chính ngươi tự hiểu rõ."

Vũ Thuần Tử không e sợ tiếp lời.



"Hừ! Đánh chính là đánh, ta thay con ta đòi lại công đạo, cũng cho mọi người nơi đây biết, Tập gia ta không dễ bị trêu chọc."

Lời nói sắc bén từ miệng Tập Cận Thị, khiến vô số khách nhân nhao nhao kinh sợ.

"Các ngươi không dễ chọc, chúng ta thì dễ chọc nhỉ?"

Vũ Thuần Tử đột nhiên cười lạnh nói.

"Loại thường dân hèn mọn, muốn đấu với chúng ta?"

Tập Cận Bình bên cạnh vênh váo nói, bên trong giọng điệu mang mười phần khinh thường.

"Các ngươi tốt nhất nên ngậm chặt cái mồm lại, không ta sẽ không khách sáo đâu."

Lý Nhã Hân lúc này đạt đến giới hạn, liền tức giận lên tiếng.

Không phải đợi ý kiến của Vũ Thuần Tử, nàng đã ra tay động thủ từ lâu, nhưng nếu bọn họ không biết điều, liên tục nói những lời khó nghe, chưa chắc nàng có thể nhẫn nhịn được.

Nhưng Tập Cận Bình lại không có dừng lại, tiếp tục công kích bằng mồm đối với Lý Nhã Hân.

"Nữ nhân như ngươi, tốt nhất về nhà chăm con đẻ cái, không có quyền hạn gì để lên tiếng ở đây."

Nghe vậy, sắc mặt Vũ Thuần Tử trầm xuống, nội tâm càng đối với Tập gia tức giận tới cực điểm.

Không đợi Vũ Thuần Tử lên tiếng, Lý Nhã Hân sớm đã bộc phát sự bùng nổ trong lòng, sát khí ngưng đọng nhắm thẳng vào Tập Cận Bình.

"Nhị đệ, cẩn thận!"

Cảm giác khí tức t·ử v·ong bao trùm, Tập Cận Thị trở nên kinh hãi hơn bao giờ hết, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Tập Cận Bình.

Nhưng tốc độ của Lý Nhã Hân quá nhanh, Tập Cận Bình không kịp phản ứng lại.

Thân hình của nàng chớp mắt đã biến mất, Vũ Thuần Tử cùng Tập Cận Thị chỉ thấy một trận hoa mắt, vài giây sau, Lý Nhã Hân đã trở về bên cạnh vị trí cũ.

Vũ Thuần Tử đầu óc có chút hồ nghi, không đợi hắn hỏi thêm, bên kia, Tập Cận Bình đột nhiên vang lên tiếng hét thảm.

A!

"Nhị đệ!"

Tập Cận Thị sợ hãi kêu lên.

Tập Cận Bình giờ khắc này, chỉ thấy hắn dùng hai tay ôm lấy cổ họng, thân thể không ngừng lắc lư qua lại, bước chân trở nên mất kiểm soát, tùy thời có thể ngã xuống.

"Đại… Đại ca!"

Giọng nói Tập Cận Bình trở nên khó khăn, ngay cả thở cũng không thở được.

Qua một vài giây, hai bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một ít máu huyết, phút chốc, cổ họng khô khốc liền phun ra tinh huyết như mưa.