Chương 27: Tập Cận Thị Nổi Giận.
Chỉ thấy Thái Thanh phun một ngụm máu tươi, vội vã ôm lồng ngực lui ngược về sau mười bước, nét mặt tràn đầy sợ hãi nhìn vào Lý Nhã Hân bên dưới.
"Cao thủ!"
Trong đầu Thái Thanh liền xuất hiện hai chữ.
"Ngươi muốn xen vào chuyện của bọn ta?"
Lý Nhã Hân lạnh giọng nói.
Thái Thanh tinh thần hoảng hốt, biết mình đã chọc vào người không nên chọc, chỉ một tia khí tức liền khiến hắn trọng thương, điều này không phải một tu sĩ Phá Đan cảnh có thể làm được, chí ít, thiếu nữ trước mặt này, tu vi đã đạt tới Thành Anh cảnh.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hận Tập Cận Cảnh đến nghiến răng nghiến lợi, chọc ai không chọc, lại trêu chọc trúng cao thủ như thế, cho dù toàn bộ Tập gia cao thủ ra tay, cũng không thể nào đánh lại người ta.
Thái Thanh lúc này không còn dáng vẻ ngạo mạn khi trước, vội vã xoay chuyển tình thế, nói.
"Ta… Ta không biết cô nương là cao thủ, nếu biết ta sẽ không nói giúp hắn, Tập Cận Cảnh tên này thường xuyên ỷ thế h·iếp người, đánh cũng đáng."
Vũ Thuần Tử đứng một bên cũng không khỏi nhìn vài lần, tên này đúng là thay đổi nhanh thật, còn nhanh hơn cả người yêu cũ trở mặt.
Trong lòng hắn vẫn một mực không coi trọng tên này, từ đầu đã xuất thủ đánh lén, khiến Vũ Thuần Tử tức giận, mà cây phi đao vừa rồi, lại nhắm chuẩn vào vị trí thái dương. Nếu Lý Nhã Hân chậm trễ một chút, có lẽ Vũ Thuần Tử đã ngã xuống.
Thái Thanh đảo mắt một lượt, sau đó chắp tay nói.
"Vừa nãy ta có hơi bồng bột, xin hai vị bỏ qua cho, chuyện này coi như ta không dính líu."
Hắn biết rõ, đối phương thực lực mạnh mẽ, cho dù tông môn cũng không dám tùy tiện trêu chọc, cho nên đành xuống nước trước tiên, lấy lại thể diện cho chính mình.
"Hừ! Ngươi đúng là biết co biết giãn."
Vũ Thuần Tử lãnh đạm hừ lạnh, vừa nãy thái độ của hắn vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì, hiện tại, tựa như một chú cún ngoan ngoãn, tên này không phải kẻ tốt lành gì.
Dù gì thì hắn đã biết hối lỗi, Vũ Thuần Tử liền không tiếp tục truy cứu, tội c·hết có thể miễn, nhưng tổn thất tinh thần nhất định phải đòi lại, chỉ nghe Vũ Thuần Tử nói.
"Ngươi đã nói vậy, ta đây cũng không làm khó, chỉ yêu cầu một điều kiện, chính là giao ra một vạn nguyên tinh, để đền bù tổn thất tinh thần cho ta vừa rồi."
"Đền bù?"
Thái Thanh rơi vào ngây ngốc, không hiểu chuyện gì.
"Ngươi t·ấn c·ông đánh lén, nếu không phải có nàng ở bên cạnh, sợ là ta đã trúng phải ám chiêu của ngươi, tuy ta vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tổn thất tinh thần cần phải đền bù."
Vũ Thuần Tử cười lạnh, sau đó nói.
"Không đền bù cũng được, có thể tùy ý bỏ lại một chân hoặc một tay, sau đó trực tiếp cút đi."
"Ngươi…"
Thái Thanh bất giác nổi nóng, một vạn nguyên tinh hắn hiện tại không có lấy ra được, muốn tay chân, e là càng không có khả năng.
"Ta trong người không có một vạn tinh nguyên, trong túi ta chỉ có một trăm viên tinh nguyên, nếu ngươi đồng ý, toàn bộ số tiền này thuộc về ngươi."
"Ta nói một vạn, tức là một vạn, không hơn cũng không thiếu, nếu không có đủ, đưa địa chỉ rồi viết giấy gán nợ, xong việc ta sẽ đến nhà bái phỏng."
Vũ Thuần Tử lắc đầu tỏ ý, nói.
Nghe vậy, Thái Thanh lẫn Lý Nhã Hân triệt để rơi vào im lặng, bọn họ chưa thấy ai vô sỉ như vậy.
"Nếu ngươi nhất quyết không chịu thỏa hiệp, ta đành phải xuống tay, yên tâm đã có nàng tại đây, sẽ giúp ngươi cắt xuống không một chút đau đớn!"
Vũ Thuần Tử tiếp tục nói thêm, đưa mắt nhìn về phía Lý Nhã Hân ra hiệu, khiến Thái Thanh cảm giác lạnh cả sống lưng.
Đường đường là cao thủ Phá Đan cảnh, mà lại bị một tên tiểu tử Linh Tuyền cảnh dọa sợ, nếu nói ra sẽ không có ai tin tưởng.
Không phải hắn sợ Vũ Thuần Tử, mà là sợ nữ nhân phía sau.
"Được! Viết giấy nợ thì viết giấy nợ, ta chỉ sợ ngươi có dám tới chỗ ta đòi hay không thôi!"
Thái Thanh đành cắn chặt răng đồng ý xuống, vì mạng sống, không thể không đầu hàng.
Thiên hạ rộng lớn, muốn tìm được hắn cũng không phải dễ.
Sau khi ký kết khế ước, Lý Nhã Hân đem nó mang về bệnh cạnh Vũ Thuần Tử.
"Lạc Thủy Tông?"
Nhìn địa chỉ ghi trên giấy, Vũ Thuần Tử không khỏi rơi vào trầm tư.
Lúc này Lý Nhã Hân đứng ra giải thích.
"Lạc Thủy Tông cách Huyền Vũ thành một ngàn hai trăm dặm, thuộc phía tây Đông Hoàng Vương Triều, tông môn này xếp hạng thứ hai trong thất đại môn phái, chỉ sau Thiên Môn, môn chủ nơi đó tên là Mẫn Cán, tu vi Thành Anh cảnh ngũ trọng…"
Nghe Lý Nhã Hân nói ra một lượt, Vũ Thuần Tử liền đem toàn bộ thông tin thu vào trong đầu, không khỏi đối với nàng giơ ngón cái tán thưởng.
Mà Thái Thanh nghe xong, lập tức rơi vào kinh ngạc, những gì Lý Nhã Hân nói không sai một chỗ nào, ngay cả địa chỉ, chưởng môn tên gì cũng biết rõ rành mạch.
"Ngươi… Ngươi vậy mà biết rõ như vậy?"
Thái Thanh kinh ngạc thốt lên, càng nghi ngờ thân phận của Lý Nhã Hân.
"Ta còn biết nhiều hơn ngươi nghĩ."
Lý Nhã Hân cười nhạt, năm xưa khi còn ở trong gia tộc, trong lúc nhàm chán liền tự tìm hiểu thông tin Thất Đại môn phái.
Đối với việc này nắm rõ như lòng bàn tay, duy chỉ những việc nội bộ bên trong, nàng không thể nào tìm hiểu thêm.
Tại trong thành Huyền Vũ, Tập gia bên kia, đột nhiên truyền đến tiếng rống giận, bên trong kèm theo uy áp khiến người hít thở không thông.
"Ngươi nói cái gì? Tập Cận Cảnh bị người đánh? Không rõ sống c·hết?"
Người quát chính là gia chủ Tập gia, Tập Cận Thị, thân hình người này to béo, tựa như thùng phi, cao một mét bảy, trên mặt hắn có hẳn ba cái nốt ruồi, năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi.
Khuôn mặt Tập Cận Thị lúc này tràn đầy dữ tợn, nhìn xuống đám thuộc hạ bên dưới, khiến bọn chúng sợ hãi nằm rạp trên sàn.
"Vâng gia chủ, tiểu thiếu gia có việc ra ngoài, đi đến Huyền Vũ lâu gặp một người, nhưng đến nơi gặp phải sự cố…"
Thị vệ này bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện, hắn chỉ vô tình đi ra ngoài mua ít đồ, không may gặp phải sự tình kia, liền tức tốc chạy về báo tin.
"Huyền Vũ lâu? Lại dám trêu chọc lên đầu Tập gia, các ngươi đúng là chán sống!"
Tập Cận Thị tức đến nổ phổi, mạnh mẽ bổ một chưởng đánh xuống, ngay tức khắc chiếc bàn làm từ gỗ quý liền b·ị đ·ánh cho nát vụn.
Ầm…
"Gia chủ, trước tiên chúng ta nên chạy tới đó xem sao, đừng vì hai người này mà chậm trễ cứu mạng nhị thiếu gia."
Lúc này một người trưởng lão đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
"Ta biết rồi, mau chóng tập hợp cao thủ, dùng thời gian nhanh nhất chạy tới đó!"
Tập Cận Thị sắc mặt hết sức khó coi, trong lòng lại như chứa một quả bom nổ chậm.
Tại Huyền Vũ thành, vậy mà có người dám ngang nhiên đánh con của hắn, đúng là không nể mặt Tập gia, còn Huyền Vũ lâu, kể từ hôm nay sẽ biến mất khỏi thế gian!
Chốc lát trước cổng Tập gia tập hợp hơn hai mươi người, ba tên Phá Đan cảnh lục trọng, mười tên Xuất Khiếu cảnh, tám tên Linh Tuyền cảnh, duy nhất Tập Cận Thị là Phá Đan cảnh bát trọng.
Đội hình này vừa đi ra, khiến rất nhiều dân chúng hoang mang, không ngừng thì thầm bàn tán.
"Tập gia định đi đâu vậy? Đều tập trung toàn bộ cao thủ bên trong đi ra?"
"Lần này Tập gia muốn làm gì? Không lẽ muốn thanh tẩy Huyền Vũ thành?"
"Chắc không phải, Tập gia không có lá gan đó, ngươi đừng quên vẫn còn Xuyên Mộc dong binh đoàn."