Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 26: Đánh Lén




Chương 26: Đánh Lén

Sắc mặt Vũ Thuần Tử càng ngày càng âm trầm, người này không ngờ lại đáng ghét như vậy, dám đánh chủ ý nữ nhân của hắn?

Lần này Vũ Thuần Tử triệt để nổi giận, dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, một tay bắt lấy nắm tóc của Tập Cận Cảnh, sau đó lạnh giọng nói.

"Phân có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói bậy!"

Chưa đợi Tập Cận Cảnh mở miệng, Vũ Thuần Tử liền đem khuôn mặt của hắn đập mạnh xuống sàn nhà.

Rầm…

"Ngươi…"

Tập Cận Cảnh lúc này tràn đầy hoảng sợ, muốn mở miệng nói chuyện, phát hiện cả khuôn mặt mình bị đập xuống nền đất, sống mũi nhanh chóng bị đập gãy, máu không ngừng chảy ra, đem toàn bộ dung nhan hắn nhuốm đỏ.

"Này thì Tập gia!"

Rầm rầm…

"Bố làm to, ỷ thế h·iếp người!"

Rầm rầm…

"Cái gì Tập gia? Dám đụng đến nữ nhân ta, đều phải trả giá đắt!"

Vũ Thuần Tử vừa nói, không ngừng đập khuôn mặt Tập Cận Cảnh xuống nền, không cho hắn cơ hội thở dốc.

Đám người bên trong tửu lâu cũng bị cảnh tượng này làm cho dọa sợ, không ngờ thiếu niên anh tuấn này, lại là người độc ác tàn nhẫn như vậy.

Tập Cận Cảnh lần này coi như thảm!

Lý Nhã Hân đứng ở một bên nhìn xem Vũ Thuần Tử, trong lòng nàng bất giác tràn ngập cảm giác vi diệu, ánh mắt nhìn về phía hắn trở nên nhu hòa hơn, thầm nghĩ.

"Hắn coi ta là nữ nhân của hắn? Hừ! Ta có đồng ý đâu?"



Trong tửu lâu không ngừng vang lên tiếng v·a c·hạm.

Mà âm thanh này sớm đã thu hút người ở bên trên lẫn bên ngoài.

Ngay khi Vũ Thuần Tử muốn đem Tập Cận Cảnh kết liễu, bất giác một cây phi tiêu nhỏ đang phóng tới với tốc độ cực kỳ nhanh.

Đợi Vũ Thuần Tử phản ứng lại thì đã muộn, cũng may có Lý Nhã Hân bên cạnh.

Chỉ thấy nàng nhún người nhảy lên, rút thanh kiếm trong tay ra chặn lấy thanh phi đao kia.

Keng!!!

"Người nào?"

Dung nhan tuyệt mỹ hiện lên vẻ tức giận, cả người tràn đầy khí thế cuồng bạo, hét lớn.

Vũ Thuần Tử nhíu chặt lông mày, đôi mắt nhìn lên trên tầng một tửu lâu.

Đối diện hắn xuất hiện một thiếu niên tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, người này mặc y phục màu xám tro, bên hông mang theo một thanh kiếm dài tám tấc, ngũ quan cũng được coi là anh tuấn.

Chỉ thấy hắn lặng lẽ đứng trên đó, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Vũ Thuần Tử, trên tay vẫn còn ba cây phi đao chưa phóng ra. Không khó đoán phi tiêu vừa nãy chính là do hắn ném, nếu không phải có Lý Nhã Hân bên cạnh, có lẽ bây giờ đã b·ị t·hương.

"Ngươi cùng người này có liên quan?"

Đối với câu hỏi của Vũ Thuần Tử, thiếu niên trước mặt chỉ hời hợt cười nhẹ, ánh mắt lãnh đạm đáp, dường như không coi Vũ Thuần Tử ra gì.

"Đương nhiên! Ta cùng hắn có quen biết, ngươi đánh hắn như vậy, ta không thể khoanh tay đứng nhìn!"

Thiếu niên này gọi Thái Thanh, là con trai thứ hai của Thái Vương gia Thái U Minh, sống bên trong Đại Thạch Thành. Cũng là đệ tử nội môn bên trong Lạc Thủy Tông, thuộc Đông Hoàng Vương Triều.

Lần này đến đây có hai việc cần làm, việc đầu tiên, hắn muốn kết giao cùng Tập Cận Cảnh, nhị nhi tử của Tập gia tại Huyền Vũ thành.

Việc thứ hai, đương nhiên cũng có liên quan đến Tập gia, Thái Thanh hắn không có ngu xuẩn đến mức, phải cực khổ đường xá xa xôi chạy đến đây, chỉ để kết giao với tên phế vật Tập Cận Cảnh này. Phải có gì đó mới khiến Thái Thanh hạ thấp tư thái đi kết giao.



Tất nhiên là đang phụng mệnh gia tộc làm việc, xuất môn tới Huyền Vũ thành, nhiệm vụ phải điều tra nguyên nhân bí mật đằng sau Tập gia, tìm kiếm tung tích Tạ gia khi xưa. Còn về lý do gì, thì các trưởng lão không có nói thêm.

Duy chỉ một việc hắn từng biết, chính là năm xưa Tạ gia có cất giấu một viên Tinh Huyết của một loài thượng cổ thần thú, gọi là Ô Quy Thần Tộc.

Điều này ngay cả hoàng thất Đông Hoàng lẫn thất đại tông môn cũng biết đến, chỉ là bọn hắn không dám chắc chắn, Tập gia có liên quan với Tạ gia hay không?

Tuy rằng như vậy, nhưng nhiều thế lực vẫn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động đối với Tập gia, không bao giờ có ý lơ là.

Thái gia bọn hắn cũng thế!

Đối diện ánh mắt hời hợt của đối phương, Vũ Thuần Tử nội tâm không động, hắn cũng có chút đồng tình bên trong lời nói của Thái Thanh, nếu bằng hữu ngươi bị người đánh, đương nhiên sẽ không thể bỏ mặc.

Ngược lại Vũ Thuần Tử nhìn Thái Thanh bằng ánh mắt khác, nhưng sau khi xem xét kỹ, liền thu hồi suy nghĩ tán thưởng vừa rồi.

Bởi vì bên trong mắt kẻ này, Vũ Thuần Tử cảm giác được một tia ngạo mạn.

Đúng! Chính là ngạo mạn!

Điều này khiến thiện cảm trong lòng Vũ Thuần Tử biến mất không còn, bất tri bất giác liền xuất hiện cảm giác khó chịu.

"Nếu là bằng hữu ngươi, ta sẽ không tiếp tục đánh hắn, nếu hắn thành tâm quỳ gối trước mặt thiếu nữ bên cạnh ta dập đầu xin lỗi ba tiếng, ta sẽ tha cho hắn một mạng."

Giọng nói cợt nhả của Vũ Thuần Tử chợt vang lên, khiến Tập Cận Cảnh cùng mấy vị thị vệ sợ tái mặt.

Mà bên này, sắc mặt Thái Thanh đột nhiên trở nên khó xử, đưa mắt nhìn đám người Tập Cận Cảnh, nếu không phải vì nhiệm vụ được giao, hắn cũng không muốn dính líu vào.

Chợt thấy ánh mắt cầu xin của Tập Cận Cảnh, Thái Thanh liền lên tiếng.

"Các hạ có phải hơi quá mức? Dù gì bọn họ chưa làm tổn thương đến vị cô nương đây, ngươi cũng đã ra tay t·rừng t·rị bọn hắn, hi vọng có thể hạ thủ lưu tình, đừng tiếp tục truy cứu, tránh tổn thương hòa khí hai bên."

Lại nói.

"Với lại, Tập Cận Cảnh là nhi tử của Tập gia, thế lực khá mạnh mẽ, mà tên này lại là bằng hữu ta, ta chỉ khuyên ngươi không nên gây thêm phiền phức."



Nghe những lời đầy ẩn ý của Thái Thanh, Vũ Thuần Tử không khỏi cười một tiếng, nói.

"Ta cũng không có làm gì quá mức, chỉ yêu cầu hắn quỳ xuống xin lỗi thôi, dù sao ta cũng không có g·iết hắn."

"Tiểu tử nhà ngươi, dám để ta quỳ xuống? Ta mà quỳ xuống, cả dòng họ ngươi sẽ bị Tập gia t·ruy s·át!"

Tập Cận Cảnh đột nhiên hét lớn, khiến Vũ Thuần Tử cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng một giây sau, liền tung một cước đá vào vùng bụng của hắn.

Bành!!!

Aaaaa…

Tập Cận Cảnh ôm bụng kêu lên đau đớn, nước mắt theo đó mà tuôn ra, ngay cả khuôn mặt cũng vặn vẹo đến xấu xí.

"Tên súc sinh nhà…"

Bành!!!

Tập Cận Cảnh chưa kịp nói hết câu, miệng ngay lập tức bị bàn chân của Vũ Thuần Tử đá mạnh vào, khiến hai hàm răng vỡ nát, máu me không ngừng trào ra.

"Răn… Răng của ta!"

Hắn dùng tay bịt chặt miệng của mình, đau đớn òa khóc lên thành tiếng.

Thái Thanh đứng một bên cũng cảm thấy lạnh sống lưng, hắn thật không ngờ, thiếu niên này lại ngang ngược tàn nhẫn đến như vậy, đúng là không nói lý lẽ.

Nhìn Vũ Thuần Tử ra tay tàn nhẫn ngay trước mặt mình, mà không hề nể mặt, điều này càng chọc giận Thái Thanh.

Chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, đôi mắt chứa đầy khí tức b·ạo đ·ộng, nhắm đến Vũ Thuần Tử, hét lớn.

"Dừng tay!"

Âm thanh vang dội khiến nhiều người bên trong tửu lâu một trận choáng váng, nặng thì xuất huyết hai bên tai, những người không chịu được liền vội vã tháo chạy.

Cũng may Vũ Thuần Tử tinh thần lực khá mạnh mẽ, cho nên không bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉ thấy đầu óc rung nhẹ một chút.

Lý Nhã Hân sắc mặt càng băng lãnh, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Thái Thanh.

Không gian chung quanh bỗng nhiên cô đặc lại, Thành Anh cảnh giới nổi giận, không có tên Phá Đan cảnh nào chịu được.