Chương 25: Tập Cận Cảnh, Trêu Đùa.
Tập Cận Cảnh nghe xong, khuôn mặt trở nên xấu xí, sắc mặt cực kỳ khó coi, hiển nhiên Lý Nhã Hân nói hắn đều nghe hiểu.
Bất chợt, Tập Cận Cảnh không khỏi cười thành tiếng, hắn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi.
"Cô nương nói như vậy, không phải muốn gây sự chú ý của ta?"
"Ý gì?"
Lý Nhã Hân nhíu mày không hiểu.
Tập Cận Cảnh lộ ra nụ cười hèn mọn, bắt đầu phân tích suy đoán của mình.
"Tại Huyền Vũ thành, không ai không biết đến Tập gia, những mỹ nhân bần hàn như các người, đều muốn lấy lòng một trong số chúng ta, không phải là muốn leo lên danh tiếng gia tộc? Chắc cũng muốn kéo lên một chút quan hệ."
"Ta ở đây, gặp phải vô số việc như vậy rồi, với nhan sắc cùng vóc dáng mọng nước như ngươi mà nói, không cần dùng đến mưu kế đâu, ta sẽ trực tiếp mở rộng vòng tay đón nhận ngươi."
"Có khi ta sẽ ưng sủng, đem ngươi lên làm chính thất."
Tập Cận Cảnh vừa nói, đôi mắt không ngừng quét qua thân thể Lý Nhã Hân một lượt, cổ họng khô khốc khiến hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Mà Lý Nhã Hân nhìn cảnh này càng thêm khó chịu, thật muốn đem cặp mắt tên này cho móc ra.
Vũ Thuần Tử bên cạnh sắc mặt trầm xuống, tiến lên phía trước che chắn tầm nhìn của Tập Cận Cảnh, lạnh giọng nhắc nhở.
"Hi vọng có thể thu hồi cặp mắt kia của ngươi, nếu không ta cũng không cứu được."
Tập Cận Cảnh tầm nhìn bị che khuất, trong lòng không khỏi tức giận, nhíu mày nhìn Vũ Thuần Tử hỏi.
"Ngươi là ai?"
"Ta là bằng hữu của nàng!"
Vũ Thuần Tử không nhanh không chậm đáp.
"Hừ! Chỉ là một tiểu bạch kiểm, thân phận lại cao hơn ai? Nếu không phải nể mặt mỹ nhân bên cạnh, ta sớm đã đem ngươi đánh tàn phế."
Ánh mắt hắn tràn đầy khinh bỉ, dùng tay chỉ thẳng vào Vũ Thuần Tử, hống hách nói.
Ngay từ lúc bước vào đến khi xảy ra xích mích, rất nhiều khách nhân bên trong đã chú ý tới bên này, cũng có không ít người nhận ra Tập Cận Cảnh.
Bọn họ cảm thấy lo lắng thay cho cặp nam nữ trước mắt, Tập Cận Cảnh vốn là nhị thế tử, ỷ vào danh thế gia tộc lớn mạnh, ngang nhiên ức h·iếp dân nữ không ít lần.
Rất nhiều nữ nhân bị hắn nhìn trúng, không thể sống quá ba ngày, dù ngươi có thê tử xinh đẹp, muội muội khả ái hay lão mẫu khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần có tí nhan sắc, liền rơi vào tầm nhắm của tên khốn trước mắt.
Nhưng dù hắn làm bao nhiêu chuyện thất đức, vẫn không có ai dám đứng ra tố cáo, một mực cắn răng chịu đựng đi xuống.
Nếu vạch trần Tập Cận Cảnh, kết quả ngươi cũng vì thế mà mất đi mạng sống, có khi còn liên lụy cả nhà.
Chính vì thế tại Huyền Vũ thành, ngoại trừ Xuyên Mộc dong binh đoàn ra, ai ai cũng sợ Tập gia.
Mà hôm nay, lại có người dám gây hấn với nhị thiếu gia Tập Cận Cảnh, kết quả ra sao, trong lòng mọi người sớm đã đoán được kết cục, ai nấy không khỏi vì hai người Vũ Thuần Tử mà thở dài.
Đáng tiếc, Vũ Thuần Tử không phải kẻ hèn nhát, Tập Cận Cảnh gây thù với hắn, chưa chắc ai đã xui xẻo hơn ai.
Bành!
Ngay lúc Tập Cận Cảnh đang tự đắc với uy thế của chính mình, đột nhiên cảm giác một bên má trở nên đau nhói, thân thể cũng theo đó mà bay ngược ra sau, đến khi hắn tỉnh hồn lại thì đã ngã nhào ra đất.
Ầm ầm…
Cảnh tượng này khiến vô số khách nhân trong tửu lâu sửng sốt, đám thị vệ Tập gia cũng triệt để rơi ngây ngốc.
"Mồm mép ăn phải phân, đúng là thúi thật!"
Vũ Thuần Tử phủi nhẹ cái bàn tay của chính mình, chẹp chẹp miệng nói.
Hiển nhiên Tập Cận Cảnh chính là do Vũ Thuần Tử đánh bay.
Tập Cận Cảnh tu vi vốn chỉ là Thông Linh cảnh, nào chống đỡ được một chiêu của Vũ Thuần Tử đánh ra.
Chỉ trong chớp mắt đã b·ị đ·ánh bay, bốn tên thị vệ Thông Linh cảnh kinh hãi thất sắc, sau khi ý thức được, nhanh chóng đem Tập Cận Cảnh đỡ lấy, một bên má của hắn in hẳn năm ngón tay, trong miệng còn ngậm chặt một búng máu.
"Ngươi… Tiểu nhân hèn hạ!"
Tập Cận Cảnh phun ra ngụm máu tươi, từ bên trong rơi ra vài cái răng, xem ra lực tác động vừa rồi của Vũ Thuần Tử không hề nhẹ.
Chỉ thấy hắn nhìn Vũ Thuần Tử bằng ánh mắt oán độc, Tập Cận Cảnh quay sang bốn gã thị vệ hét lớn.
"Các ngươi còn đứng đấy làm gì? Mau bắt bọn hắn lại cho ta!"
Đám thị vệ thấy vậy, bước chân có chút chần chờ, sau đó liền lao đến.
"Một con chó nuôi một đám cẩu con!"
Vũ Thuần Tử khinh thường cười nhạt, bốn tên Thông Linh cảnh hắn có thể xử gọn nhẹ nhàng.
Chốc lát, thân ảnh Vũ Thuần Tử liền phóng tới, tốc độ nhanh như gió, Vũ Lực Quyền trong tay không ngừng đánh ra.
Không khí không ngừng tụ lại, tạo thành một nắm đấm mờ ảo, từng quyền thi triển, liên tục đem bốn tên thị vệ đánh vào vị trí lồng ngực.
Bành bành bành bành…
A!!!
Cả bốn tên không phải đối thủ của hắn, chớp mắt b·ị đ·ánh bại thảm hại, toàn bộ nằm la liệt dưới sàn nhà, ai nấy đều ôm bụng kêu gào trong đau đớn.
Cả tửu lâu lúc này triệt để rơi vào im lặng, bọn họ không ngờ tới, Tập Cận Cảnh lại bị thiếu niên lạ mặt đánh cho không còn hình dáng.
Điều này khiến nhiều người tại bên trong một trận hả hê, Tập Cận Cảnh thường ngày ỷ thế h·iếp người, dựa vào gia thế Tập gia mà hống hách, hôm nay cuối cùng cũng chọc phải tảng đá lớn.
Nhưng cũng có không ít người than ngắn thở dài, Vũ Thuần Tử ra tay đánh người của Tập gia, tất nhiên sẽ bị Tập gia truy bắt, như vậy cuộc sống về sau sẽ không còn yên ổn nữa.
Dù thế nào, tất cả mọi người tại đây đều mong chờ diễn biến tiếp theo.
Phía bên kia, Tập Cận Cảnh nhìn bốn tên thị vệ b·ị đ·ánh bay trong tích tắc, tinh thần liền rơi vào kinh hãi, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.
Hắn không biết người này là người nào, lại dám không hề để ý đến uy danh của Tập gia.
Vũ Thuần Tử bước từng bước đi về phía Tập Cận Cảnh, kèm theo ánh mắt thâm trầm, khiến hắn sợ tới mức sắp tè ra quần.
"Ngươi… Ngươi dám đánh bọn ta, Tập gia sẽ không tha cho ngươi!"
Lời nói của hắn trở nên run rẩy, vẫn không quên nâng lên Tập gia, hy vọng Vũ Thuần Tử nghe được sẽ biết khó mà lui.
"Tập gia?"
Nghe vậy, bước chân Vũ Thuần Tử chợt dừng lại, nhíu mày lẩm bẩm.
Cảm giác Vũ Thuần Tử không tiến lại gần mình, liền nghĩ xem ra người này cuối cùng cũng đã biết sợ tên tuổi Tập gia, cho nên mới đình trệ như vậy.
Thấy vậy, Tập Cận Cảnh không còn sợ sệt, nhận định rằng người này đã bị uy danh Tập gia dọa cho mất hồn, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, vênh váo nói.
"Đúng vậy, ta là nhị thiếu gia của Tập gia, Tập Cận Cảnh, cha ta chính là Tập Cận Thị, tộc trưởng gia tộc. Hôm nay ngươi đánh ta sẽ không thể trốn tránh được trách nhiệm, trước sau gì cũng sẽ bị gia tộc ta truy bắt, khi đó ngươi sẽ sống không bằng c·hết."
"Nếu ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, sau đó hai tay dâng hiến nữ nhân kia cho ta chơi thoải mái, chuyện hôm nay ta sẽ rộng lượng bỏ qua, coi như không có chuyện gì xảy ra."
"Nếu tâm trạng ta vui, liền thu nhận ngươi làm thuộc hạ đắc lực, từ nay về sau được ăn no mặc sướng, muốn ngủ với bao nhiêu mỹ nhân tùy thích."
Tập Cận Cảnh không ngừng đưa ra lời dụ dỗ, hắn nghĩ rằng, không ai có thể cự tuyệt được lời mời như vậy.
"Hửm? Đúng là đại thủ bút!"