Chương 21: Báo Thù
Chương 21:
Nguyên Đình cùng đại đa số cao thủ vội vã kinh hô, nhưng mọi chuyện đã chậm, lực lượng dư lại của Vũ Thái Lãng trực tiếp đem lớp da của bốn người bay ra khỏi, chỉ để lại bốn bộ xương cốt, bên trên còn vương vài giọt tia máu.
Xoẹt! Xoẹt!
Bốn người chưa kịp định thần, lục phủ ngũ tạc lẫn da bì đều b·ị đ·ánh nát, sinh cơ triệt để biến mất.
Chung quanh hiện trường ai nấy đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh, thủ đoạn như này không phải cảnh giới Thành Anh cao thủ là có thể làm được, ít nhất phải có càng cao hơn cảnh giới.
Nguyên Đình đám người mặt mày xanh mét, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, bọn họ biết đã chọc phải người không nên chọc.
Nhất là Nguyên Đình, hắn không ngờ được, bỏ sót một mối nguy hại như thế, nếu biết trước được mọi chuyện, thì hắn đã không chừa Vũ Thái Lãng con đường sống. Nhưng trên đời nào có chuyện biết trước? Có hối hận thì cũng đã muộn.
Nguyên Đình nuốt một ngụm nước bọt, tâm lý trong lòng đã có ý nghĩ chạy trốn.
"Hiện tại đến các ngươi!"
Vũ Thái Lãng ôn hòa nở một nụ cười, nhưng lọt vào trong mắt những người này, tựa như một tên sát thần.
Nguyên Đình trong lòng cực kỳ sợ hãi, hắn biết bản thân không có cách nào cùng Vũ Thái Lãng chống lại, liền nói.
"Thái Lãng, thúc biết đã tạo ra rất nhiều sai lầm, nhưng Linh Bảo Tông vẫn là Linh Bảo Tông, đều là do phụ thân ngươi gầy dựng, bao năm qua ta đã cố gắng gầy dựng Linh Bảo Tông cho đến ngày hôm nay, dù không có công cũng có khổ lao, hi vọng ngươi nể tình Linh Bảo Tông mà tha cho bọn ta một mạng, bọn ta hứa sẽ nâng đỡ ngươi lên làm tông chủ, đem Linh Bảo Tông phát dương quang đại."
"Bớt khua môi múa mép, ngươi tưởng ta muốn vị trí này sao? Ta chỉ muốn đòi lại nợ máu cho phụ thân ta."
Vũ Thái Lãng khí tức càng ngày càng âm trầm, thiên địa chung quanh cũng nhanh chóng biến đổi, mây đen kéo đến dày đặc, làm toàn bộ Đông Hoàng chìm trong bóng tối.
Thiên Nguyên cao thủ nổi giận, thiên địa biến, người tất vong!
Các thế lực bốn phương tám hướng nhao nhao kinh hãi, rất nhiều lão tổ tông cũng lao ra khỏi tông môn gia tộc, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên trời cao, trong lòng bọn họ không tự chủ được hiện lên một tia run rẩy.
"Đây là ai? Tại sao lại có thanh thế lớn như vậy?"
Trong lòng bọn họ đều có chung một ý nghĩ.
Đám người Linh Bảo Tông lúc này sợ hãi muốn tè ra quần, những đệ tử tu vi yếu kém trực tiếp bị khí tức này đè cho thổ huyết, hôn mê b·ất t·ỉnh, Nguyên Đình trong lòng cực kỳ khủng hoảng, tâm lý chạy trốn đều không có.
"Các ngươi hại c·hết cha ta, hôm nay ta báo nợ thù, Linh Bảo Tông hôm nay, liền sẽ không còn!"
Âm thanh Vũ Thái Lãng vang vọng khắp bốn phương tám hướng, từng đại môn phái, gia tộc lẫn Đông Hoàng vương triều cũng có thể nghe được.
Những người này đều mang kinh hãi thần sắc.
Nguyên Đình sợ hãi, lui ngược về sau, cố gắng lớn giọng.
"Vũ Thái Lãng, ta biết ngươi mạnh, Linh Bảo Tông hôm nay không đấu lại ngươi, nếu ngươi diệt Linh Bảo Tông, hôm sau Thiên Địa Môn sẽ tìm ngươi t·ruy s·át!"
"Thật lớn thủ bút! Linh Bảo Tông khi nào đã trở thành con chó của Thiên Địa Môn? Xem ra ngươi đem Linh Bảo Tông bám váy bọn họ, tội càng thêm đáng c·hết!"
Âm thanh Vũ Thái Lãng lạnh lẽo đến cực điểm, cánh tay Vũ Thái Lãng nâng lên cao, muốn dùng một chưởng đem toàn bộ phản đồ cho diệt sát.
Ngay khi sắp sửa c·hết dưới tay Vũ Thái Lãng, Nguyên Đình đột nhiên bóp nát một cái ngọc giản, hô lớn.
"Sứ giả đại nhân, cứu thuộc hạ… A!!!!"
Thế t·ấn c·ông của Vũ Thái Lãng không dừng lại, bàn tay nhanh chóng đập xuống, đem toàn bộ thủ hạ cùng Nguyên Đình bị c·hôn v·ùi dưới nền đất.
"To gan!"
Ngay lúc này một thanh âm rống giận vang trời truyền đến, trong thiên địa xuất hiện một bàn tay to lớn, lớn đến nổi to bằng hai ngọn núi cộng lại. Bàn tay này nhắm thẳng vào Vũ Thái Lãng.
Vũ Thái Lãng trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn không có sợ hãi, ngược lại càng thêm tức giận.
"Dám xía vào chuyện của ta, là thiên cũng phải nằm xuống!"
Nhìn bàn tay khổng lồ đang lao đến, Vũ Thái Lãng rút trong người một thanh bảo kiếm, dứt khoát chém một kích.
"Trảm Thiên!"
Uỳnh!!! Uỳnh!!!
Một kích bạo phát đem bàn tay to lớn rạch một đường thật lớn, máu bên trong bắn ra không ngừng, đúng lúc này bên trong phiến địa truyền đến âm thanh la hét.
"A!!!"
"Thiên… Thiên Nguyên cảnh? Ngươi là Thiên Nguyên Cảnh."
Người nọ ẩn sau thiên địa kinh hãi tột độ, lắp ba lắp bắp nói.
"Hừ!"
Vũ Thái Lãng hừ lạnh, cũng không dài dòng liền tiếp tục đánh thêm một kích.
"Diệt Ma!"
"Vũ Thái Lãng… Ta nhận ra ngươi, thiên tài Tây Vực, ta mà thoát khỏi, toàn bộ Thiên Địa Môn sẽ t·ruy s·át ngươi."
Âm thanh trên cao tức giận gầm rú.
"Vậy ta sẽ càng không tha cho ngươi! Vạn Kiếm Đoạt Hồn!"
Từng đoàn thanh kiếm đua nhau bay thẳng lên trời cao, tính đến cũng hơn mười nghìn thanh kiếm, nhắm thẳng vào vị trí âm thanh truyền đến.
"A!!!!"
Âm thanh vang vọng một lúc sau đó đột nhiên biến mất, Vũ Thái Lãng có chút kinh ngạc.
"Chạy trốn? Hừ!"
Quay trở lại nhìn đám người Nguyên Đình, lúc này bọn họ đã không còn nhận dạng được hình dáng, tất cả đều bị đè bẹp, nhão nhẹt như một đống thịt nát.
Giải quyết mối thù về sau, tâm trạng Vũ Thái Lãng trở nên khoan khoái, ngẩng đầu nhìn trời cao thầm nói.
"Phụ thân ta đã trả được mối thù cho người, hi vong người có thể yên ổn chuyển kiếp."
Nhìn về toàn bộ Linh Bảo Tông, Vũ Thái Lãng không có bao nhiêu cảm xúc, từ khi hắn rời đi một khắc này, Linh Bảo Tông đã không còn là nhà của hắn.
Linh Bảo Tông dù gì cũng là nơi phụ thân gầy dựng, hắn cũng phải bảo toàn nó một hai.
Chỉ thấy Vũ Thái Lãng hai tay kết ấn, rất nhanh sau đó liền tạo thành một cái trận pháp hộ giới, bao phủ toàn bộ Linh Bảo Tông.
"Ta không chưởng quản, tất nhiên sẽ để nhi tử ta chấp chưởng a, hi vọng nó có thể đem Linh Bảo Tông phát dương quang đại."
Trong lòng Vũ Thái Lãng xuất hiện chủ ý, liền đem Linh Bảo Tông tạo thành kết giới, khi nào Vũ Thuần Tử trưởng thành, đem giao lại cho hắn cũng không muộn. Hiện tại, tạm thời để cho Linh Bảo Tông ẩn nấp một thời gian.
Xong xuôi mọi việc, Vũ Thái Lãng nhìn đám đệ tử lẫn tám vị trưởng lão ngoại môn, những trưởng lão này tu vi chỉ là Phá Đan cảnh. Những cao thủ Thành Anh, đã bị hắn thanh lọc toàn bộ, Linh Bảo Tông cơ hồ giảm xuống hơn một nửa thực lực, chỉ còn lại đám Phá Đan cảnh yếu ớt.
Quét qua một hồi, Vũ Thái Lãng liền chọn một người, người này thân thể mập mạp, tuổi tầm năm mươi, trên người ngoại trừ đống mỡ thì không có chút nào lực lượng, đừng nhìn bề ngoài hắn chậm chạm, thực tế tu vi đã đạt tới Phá Đan cảnh bát trọng, là người có tu vi cao nhất bên trong.
"Ngươi lại đây."
Vũ Thái Lãng nhìn hắn ngoắc tay nói.
"T… Ta?"
Mập mạp thân thể run cầm cập, kinh ngạc chỉ tay vào mình, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, vốn nghĩ cho rằng mình sắp xong đời.
Nào ngờ Vũ Thái Lãng lại nói.
"Đúng! Ngươi tên gì?"
"Thuộc… Thuộc hạ tên Bàn Tử."
Bàn Tử dường như sắp khóc đến nơi, hai chân không tự chủ được ngã khụy xuống đất.
"Ta không có g·iết ngươi, ta chỉ muốn nhờ ngươi một chuyện."
Vũ Thái Lãng nhẹ nhàng mỉm cười.
"Chuyện… Bất kể chuyện gì, thuộc hạ sẽ không từ chối."