Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 20: Một Chiêu Đập Chết.




Chương 20: Một Chiêu Đập Chết.

"Ký chủ mau ổn định tâm thần!"

Khí linh bên cạnh vội vàng hô lớn, khiến Vũ Thuần Tử lập tức hồi phục lại trạng thái.

Lúc này thác nước ở trên cao không ngừng rót xuống, từng tiếng ầm ầm vang dội đánh trên thân hắn, xương cốt kinh mạch liên tiếp bị chấn vỡ, ngay lập tức Phục Thiên Quyết đem toàn bộ chữa trị.

Không biết trải qua bao lâu, thân thể Vũ Thuần Tử càng lúc càng trở nên cường tráng, thác nước rì rào đánh trên thân vẫn không làm tổn thương được bên trong xương cốt. Điều này chứng tỏ hắn đã chạm chân đến cánh cửa Luyện Thể, Vũ Thuần Tử vẫn không có nôn nóng rời đi, tiếp tục ở lại rèn luyện thêm thời gian.

Hai ngày liên tiếp trôi qua, thân thể hắn trên dưới đều mang theo lực lượng trầm ổn, cảm giác toàn thân đều là đồng sắt.

"Hô!"

Vũ Thuần Tử đứng dậy, mặc kệ thác nước vẫn liên tục chảy xuống trên đỉnh đầu, thác nước này vốn đã không làm tổn thương được hắn. Chỉ thấy Vũ Thuần Tử nhún người một cái liền nhảy xuống vực thác, một tiếng ầm vang lên, bọt nước bắn tung tóe, cả người chìm đắm bên trong biển nước bơi lượn, chỉ vài phút sau liền leo lên tới bờ.

Lúc này Vũ Thuần Tử nắm chặt nắm đấm, dùng một quyền bằng lực lượng thân thể, đấm thẳng vào một gốc cây to gần đó.

"Đùng!!!"

Trên thân cây này nhanh chóng b·ị đ·ánh thành một lỗ lớn, lá cây xào xạc rơi xuống khắp nơi. Vũ Thuần Tử kinh ngạc nhìn vào nắm đấm của mình, hắn không thể tin được đây chính là do chính mình đánh ra, đơn giản chỉ là một quyền bằng lực lượng thân thể, không có chứa một tia linh khí nào.

"Chúc mừng ký chủ đã đạt tới Luyện Thể ngũ trọng!"

m thanh từ bên trong hệ thống đột nhiên vang lên, nhưng lần này không phải là âm thanh từ khí linh truyền đến, mà là một âm thanh mang theo giọng điệu sắc sảo, cực kỳ hỗn tạp.

Trong lòng Vũ Thuần Tử có hồ nghi nhưng cũng không chú ý nhiều, chắc hẳn Khí linh tạm thời nghỉ ngơi thôi.

Việc cấp bách bây giờ vẫn phải tu luyện đến Thông Linh, vốn dĩ tu luyện hai tháng từ Nhập Đạo đến Thông Linh chỉ là việc nhỏ, không ngờ lại xuất hiện hai cái cảnh giới huyền bí, khiến cho hắn có chút nôn nóng.



Vũ Thuần Tử thầm nghĩ, ánh mắt nhìn vào phương hướng bên trong, hắn muốn liều mạng đi vào bên trong khu rừng rậm này, tìm kiếm yêu thú để chiến đấu, chỉ có cách này mới thúc đẩy được tu vi tăng nhanh.

Chớp mắt, Vũ Thuần Tử liền nhanh chóng chạy vào bên trong khu rừng, vào trong đó, liền đã là mười ngày trôi qua….

Tại Đông Hoàng vương triều, câu chuyện ở Lý gia nhanh chóng được truyền tai nhau, dường như khắp nơi đều biết đến vị thanh niên thần bí, bọn họ đều tò mò, Vũ Thái Lãng rốt cuộc có thân phận và địa vị gì.

Khắp nơi nháo nhào tìm tung tích Vũ Thái Lãng, muốn cùng hắn kết giao một phen, nhưng về phần Linh Bảo Tông thì lại khác, toàn bộ Linh Bảo Tông lại đang trong tình trạng e dè sợ sệt.

Vài ngày trước, Linh Bảo Tông nhận được một tin tức, Vũ Thái Lãng truyền nhân của tông chủ Linh Bảo Tông khi xưa đột nhiên trở lại, hai ngày sau sẽ đến Linh Bảo Tông.

Nguyên Đình cùng các cánh tay đắc lực trong lòng tràn ngập kinh dị, bọn họ không ngờ tới, tên kia vẫn còn sống.

Nhưng cho dù thế nào Linh Bảo Tông không phải là Linh Bảo Tông khi xưa, bọn hắn tin chắc, dù tu vi Vũ Thái Lãng có cao đến đâu cũng không thể vượt qua Thành Anh cảnh. Đối với người như vậy, liền dễ dàng đè bẹp.

Rốt cuộc thời gian hai ngày cũng đã trôi qua, đại môn Linh Bảo Tông ngay lập tức bị oanh kích vỡ vụn. Nhiều lớp đệ tử liên tiếp trọng thương, một bóng người dùng tốc độ cực nhanh lướt vào sâu bên trong.

Nguyên Đình cùng các đại cao thủ tự nhiên cũng cảm ứng đến, theo chân nhảy ra ngoài.

Đứng giữa quảng trường là một thanh niên bạch y, tay cầm thiết phiến, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, mái tóc đen nhánh bay phấp phới giữa trời, cả người hắn đều lơ lửng trên không trung, chân không chạm đất.

Đám người Linh Bảo Tông cùng Nguyên Đình thấy một màn như vậy, trong nội tâm bọn họ cực kỳ kh·iếp sợ.

Nguyên Đình vốn cũng đoán ra được người đến là ai, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc.

"Vũ Thái Lãng?"



"Nguyên Đình tiểu nhân, ngươi vậy mà vẫn còn nhận ra ta?"

Vũ Thái Lãng giọng nói bên trong mang theo một tia giễu cợt, lại nói.

"Mặc kệ thế nào, ta về đây tất sẽ đem thủ cốt của các ngươi trả thù cho cha ta."

Lúc này có người nhận ra hắn, kinh hãi kêu lên.

"Hắn là Vũ Thái Lãng thiếu chủ, hắn còn sống?"

Người này không phải ai khác, chính là một trong đám thân tín bên cạnh phụ thân khi xưa, Hòa Phú! Nhưng cũng là một tên phản bội.

–---------

Sắc mặt Nguyên Đình lập tức căng cứng, biết đối phương đến không có thiện ý, hắn liền trở mặt, lùi về sau hai thước, nhìn chằm chằm Vũ Thái Lãng nói.

"Vũ Thái Lãng, ta vốn nhân từ tha cho ngươi một mạng, ngươi không biết ơn còn đến đây gây phiền toái, ta thay mặc toàn bộ Linh Bảo Tông đem ngươi diệt."

"Ha ha, diệt ta? Ngươi đúng là có gan đó a!"

Nghe vậy Vũ Thái Lãng chợt nở nụ cười, sau đó nhìn toàn bộ đám người bên cạnh Nguyên Đình, dùng tay chỉ từng người lạnh lẽo nói.

"Ngươi, ngươi, ngươi và các ngươi, hôm nay cùng tiến lên, nếu có thể làm ta b·ị t·hương, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng chó, còn không thì ngoan ngoãn bồi tội phụ thân ta."

Sau lưng Nguyên Đình có sáu vị Thành Anh tứ trọng trở xuống, hai tên Thành Anh Lục trọng, cùng hai mươi đệ tử Phá Đan cảnh, về phần Nguyên Đình chính là Thành Anh bát trọng. Toàn bộ những người này đều đáng c·hết.

Rất nhiều đệ tử Linh Bảo Tông không hiểu đầu đuôi, ngơ ngác nhìn bọn họ, Nguyên Đình đám người cũng không có giải thích.

"Các vị đệ tử, Linh Bảo Tông ta chưa từng làm các vị thua thiệt, hiện tại Linh Bảo Tông tới thời khắc diệt môn, hi vọng mọi người chung tay đẩy lùi. Ta lấy môn chủ Linh Bảo Tông danh dự, sau khi hoàn thành, sẽ tặng cho mỗi người một phần thưởng hậu hĩnh. Ngoại môn sẽ thăng cấp lên nội môn, nội môn lên truyền thừa…"



Toàn bộ đệ tử Linh Bảo Tông nghe vậy, trong lòng bọn họ đột nhiên rục rịch, đa số chỉ vì phần thưởng mà Nguyên Đình đưa ra. Từng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Vũ Thái Lãng, dường như không có để ý tới tu vi đối phương rốt cuộc mạnh bao nhiêu.

"Thật tốt lấy danh tự tông chủ đưa ra, đối với một con chó chỉ biết cắn người, cũng đòi có danh dự sao?"

Vũ Thái Lãng nở nụ cười khinh bỉ, nói.

"Ngươi là ai mà dám ở Linh Bảo Tông hống hách?"

Một tên đệ tử Phá Đan cảnh đứng ra lạnh giọng nói, bên trong kèm theo một tia sát khí.

Bành!!!

Vũ Thái Lãng lười so đo, trực tiếp dùng một chưởng đem tên đệ tử này đập thành đống thịt vụn.

"Súc sinh ngươi dám!"

Bốn vị trưởng lão Thành Anh cảnh nhao nhao lao đến, đem chiêu thức mạnh nhất của mình đánh g·iết Vũ Thái Lãng.

"Trò trẻ con!"

Hắn chỉ cười nhạt, chiếc quạt trong tay gấp lại, nhẹ nhàng quét ngang một cái, đem toàn bộ lực t·ấn c·ông của bốn người đánh tan.

"Cẩn thận!"

Nguyên Đình cùng đại đa số cao thủ vội vã kinh hô, nhưng mọi chuyện đã chậm, lực lượng dư lại của Vũ Thái Lãng trực tiếp đem lớp da của bốn người bay ra khỏi, chỉ để lại bốn bộ xương cốt, bên trên còn vương vài giọt tia máu.

Xoẹt! Xoẹt!

Bốn người chưa kịp định thần, lục phủ ngũ tạc lẫn da bì đều b·ị đ·ánh nát, sinh cơ triệt để biến mất.