Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 22: Bước Ngoặt Cải Tử Hồi Sinh




Chương 22: Bước Ngoặt Cải Tử Hồi Sinh

Bàn Tử nuốt một ngụm nước bọt trả lời.

"Ta chỉ muốn giao lại toàn bộ Linh Bảo Tông cho ngươi cai quản tạm thời, cho đến khi có người mang tấm lệnh bài này bước vào, thì giao lại cho người đó."

Hắn vừa nói, vừa móc trong tay ra hai tấm lệnh bài, đây chính là lệnh bài mà phụ thân hắn năm xưa chế tạo, đem lệnh bài này gầy dựng lên Linh Bảo Tông, bên trên đó có khắc chữ Vũ, ý nghĩ chính là chứng minh người của Vũ gia.

Một tấm đưa cho Bàn Tử cất giữ, tấm còn lại hắn đương nhiên sẽ giao cho Vũ Thuần Tử.

"Ta… Sợ là không có khả năng a."

Bàn Tử tiếp nhận lệnh bài trong tay, tựa như nhận một ngón núi lớn, khiến hắn có chút khó xử, dù sao thì trước giờ hắn chưa nghĩ đến chuyện này.

"Yên tâm, ngươi chỉ cần xắp xếp lại Linh Bảo Tông gọn gàng, bảy người này sẽ thay ngươi phụ trách, nếu có gì bất mãn, sau khi ta trở về sẽ đem bọn họ t·rừng t·rị."

Vũ Thái Lãng ánh mắt lạnh dần, nhìn bảy người Phá Đan cảnh tu sĩ với ánh mắt bất thiện, làm bọn họ cực kỳ sợ hãi. Vội vã thay nhau nói.

"Đại nhân yên tâm, bọn ta sẽ không làm trái ý, sẽ hết sức hỗ trợ Bàn Tử an bài."

"Đúng thế, đúng thế, xin đại nhân yên tâm."



Lúc này Vũ Thái Lãng mới hòa hoãn một ít, nói.

"Hiện tại tông môn đóng cửa bế quan, không nhận nhiệm vụ hay bước ra khỏi sơn môn nửa nước, đến khi nào truyền nhân mới đến đảm nhiệm thì thôi."

"Bên trong Linh Bảo Tông sẽ an toàn, không gặp ai tiến đến gây sự, bởi vì toàn bộ Linh Bảo Tông ta đã bố trí trận pháp, cao thủ dưới Thiên Nguyên cảnh sẽ không dễ dàng phá vỡ."

Bàn Tử cùng đám Phá Đan cảnh nghe vậy trong lòng tràn ngập hồ nghi, nhưng cũng không có nhiều lời, với cao thủ như Vũ Thái Lãng, có thể dùng một chiêu diệt sạch sáu đại cao thủ Thành Anh cảnh, lại đánh một cao thủ thần bí bỏ chạy, bọn hắn đều lựa chọn tin tưởng hơn là nghi hoặc.

"Tốt!"

Vũ Thái Lãng cười nói, sau đó nhìn đám đệ tử nằm lê lết dưới mặt đất, cất giọng.

"Hiện tại Linh Bảo Tông đã đổi vị trí chưởng môn, Bàn Tử hắn sẽ là tông chủ kế tiếp của các ngươi, nếu ai trong số các ngươi không phục, liền có thể bước ra Linh Bảo Tông, riêng những ai không có ý kiến, từ nay về sau cùng Linh Bảo Tông cộng sinh cộng tử."

"Những ai muốn rời khỏi, liền bước qua sang một bên."

Vũ Thái Lãng hô lớn, bên dưới nhất thời nhao nhao nhìn nhau, không lâu sau, một nhóm gần trăm người bước ra đứng riêng tại một nơi, cùng với ý nghĩa chính là rời khỏi Linh Bảo Tông.

Hắn đếm qua một lượt, cũng hơn hai trăm năm mươi người, Vũ Thái Lãng đương nhiên sẽ không đem bọn họ làm cái gì, chỉ nhẹ nhàng nói.

"Các ngươi đã muốn rời khỏi, ta cũng sẽ không làm khó, từ nay về sau, Linh Bảo Tông sẽ không nhận lại những người này."



Âm thanh chói tai vang vọng trong tai đám người đứng bên dưới, bọn họ trong lòng cảm thấy hổ thẹn, nhưng vẫn không thể thay đổi quyết định.

Chớp mắt đám người này liền bước thẳng ra đại môn, biến mất phía dưới chân trời.

"Hiện tại ta thay mặt đương nhiệm Tông Chủ thông báo, Linh Bảo Tông từ nay sẽ đóng cửa sơn môn bế quan tu luyện, không cho phép bất cứ ai bước ra khỏi sơn môn nửa bước, cho đến khi đương nhiệm Tông Chủ kế tiếp tiếp nhận."

Toàn bộ số đệ tử còn lại trong lòng ngũ vị tạp trần, vẻ mặt vô cùng buồn bã, Linh Bảo Tông hào quang khi xưa, bây giờ đã tàn phai nhanh chóng. Chuyện này khó có ai có thể nghĩ tới.

Vũ Thái Lãng không tiếp tục mở miệng, thân ảnh bất giác hóa thành một làn khói đen, sau đó biến mất trước mắt mọi người.

Hắn lần này không có rời đi Linh Bảo Tông, mà thông qua trí nhớ tìm tới động bảo tàng, nhẹ nhàng gỡ bỏ phong ấn, sau đó tiến vào bên trong. Vũ Thái Lãng phát hiện trong này vậy mà có rất nhiều vàng bạc châu báu, điều này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc lẫn khó hiểu, tu sĩ vốn đã không quan tâm thế tục tiền bạc, tại sao Linh Bảo Tông lại thu thập nhiều như vậy vàng bạc?

Dù như thế nào, Vũ Thái Lãng chỉ quan tâm một chuyện, hắn lấy trong người ra một cuốn sách cổ, đây chính là Bí Mật Chi Thư mà Vũ Thuần Tử đoạt được từ Dương gia. Nhẹ nhàng đem nó cất vào trong một cái hộp gỗ, đánh xuống bảy đạo phong ấn, gọi là Thất Chuyển Lưu Linh Trận. Phong ấn thuộc cấp bốn, phải có người am hiểu trận thuật mới biết cách phá giải, bằng không nếu như chạm vào mà nói, sẽ bị nó hút sạch linh khí.

Vũ Thái Lãng cẩn thận đem chiếc hộp đặt ở sâu bên trong, xong xuôi liền tiến ra ngoài, bàn giao cùng Bàn Tử một vài việc. Sau đó nhanh chóng rời đi Linh Bảo Tông, đến Lý gia mang theo Lý Nhã Hân.

Trở lại Diễn Châu, sau năm ngày tu luyện Cửu Chuyển Luyện Thể Quyết, Vũ Thuần Tử rốt cuộc đã nắm được cơ sở nhất chuyển. Tu vi đã nhanh chóng đạt tới Luyện Thể cảnh cửu trọng, chỉ kém một chút liền có thể phá vỡ tiến vào Tẩy Tủy.



Tẩy Tủy cảnh không có chia làm cửu trọng tựa như Luyện Thể, mà lấy sơ, trung, viên mãn.

Đạt tới cảnh giới Luyện Thể cửu trọng về sau, lực lượng của hắn đánh ra lên tới hai ngàn cân, đã vượt qua rất nhiều tu sĩ tiến vào Nhập Đạo. Điều này làm hắn kinh ngạc lại vừa vui mừng khôn xiết, chỉ cần Luyện Thể cảnh Cửu trọng, liền có thể không phân thắng bại cùng một hai tên Nhập Đạo tu sĩ, trong trường hợp bọn hắn không tu luyện hai cảnh giới trong truyền thuyết.

Lợi ích tu luyện Luyện Thể đúng là vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn. Trên thực tế Luyện Thể sẽ không thể ngang hàng đấu cùng Nhập Đạo, đó là do Cửu Chuyển Luyện Thể Quyết cùng Phục Thiên Quyết tạo nên mà thôi.

Vũ Thuần Tử tiếp tục tu luyện xuống dưới, hai ngày tiếp theo rốt cuộc đã đạt tới bình chướng, lần này chính là thời khắc tiến nhập Tẩy Tủy.

Hắn không hề cảm nhận được tu vi đang đột phá, chỉ thấy toàn bộ cơ thể đột nhiên tiết ra một loại dịch tố, dịch tố mang theo màu vàng nhạt, từ các lỗ chân lông bài trừ ra.

Vũ Thuần Tử lúc này cảm giác bản thân đột nhiên ngứa ngáy, tựa như hàng vạn cây kim đâm vào da thịt, vừa đau vừa ngứa, khiến hắn rất khó chịu.

"Hiện tại là thời điểm Tẩy Tủy, ký chủ cố gắng bảo trì xuống."

Khí Linh đột nhiên lên tiếng, Vũ Thuần Tử nhắm chặt hai mắt, cố gắng không để thân thể mình cử động cào cấu.

Dịch tiết màu vàng nhạt sau khi tiết ra một lúc sau, y phục cùng với thân thể dính sát vào nhau. Đúng lúc này, bỗng nhiên thân thể Vũ Thuần Tử trở nên mập, dần dần phình to như quả bóng. Thấy cảnh này Vũ Thuần Tử trong lòng cực độ hoảng loạn.

Sau khi trạng thái này đạt tới đỉnh điểm, cả người Vũ Thuần Tử tựa như một quả bóng banh tròn nhẵn, thì bên trong cơ thể đột nhiên phóng thích một lượng lớn không khí màu đen.

Xì!!!

Từ một quả bóng tròn, lấy tốc độ nhanh nhất xì xuống, chớp mắt thu hẹp lại, thân thể liền trở về trạng thái ban đầu. Đây chính là trạng thái đào thải các tạp chất, đem toàn bộ các vi sinh vật có hại lẫn vô hại đẩy ra cơ thể. Nhân loại tu hành đương nhiên sẽ không cần đến những ký sinh này để sinh tồn, chính là tự thân phát triển. Hoàn toàn thanh lọc cơ thể, như vậy sau này tiến nhập Nhập Đạo sẽ cực kỳ nhanh chóng.

Trải qua một lúc, Vũ Thuần Tử cảm giác được trong kinh mạch lẫn lục phủ ngũ tạng đang cử động, chúng nó tự bài tiết ra các tạp chất của chính mình, rất nhanh ngoài thân thể hắn dính đầy chất bùn nhầy nhụa màu đen, kèm theo mùi h·ôi t·hối bốc lên. Khiến hắn muốn n·ôn m·ửa tại chỗ.

Vũ Thuần Tử không nói hai lời, nhảy xuống dòng nước đem toàn bộ tạp chất rửa sạch. Nhìn dòng nước vốn trong vắt, bây giờ đã biến thành đen ngòm, làm hắn có chút kinh ngạc, từng lớp cá trồi lên mặt nước, hiển nhiên chúng bị mùi của Vũ Thuần Tử làm sặc c·hết.