Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 999: Các ngươi đã gặp Thánh Anh nhi tử của ta




Ở phía bên kia, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới đằng vân giá vũ đi về phía tây, xuyên qua Hoả Diệm Sơn rực lửa, đi đến Thúy Vân Sơn.

Trên Thúy Vân Sơn, núi non trùng trùng, bích ngô minh thải phượng, hoạt thủy ẩn thương long, đều có khí tượng của tiên gia.

Tôn Ngộ Không chỉ vào Thúy Vân Sơn cười nói: "Bát Giới, nhìn xem, đây là động phủ của Đại ca ta. Lát nữa nói tên của lão Tôn ta ra, Ngưu đại ca sẽ cung kính đưa tiểu hoà thượng ra ngoài.”

Trư Bát Giới liếm môi nói: "Hầu ca, Ngưu Ma Vương có chiêu đãi rượu và đồ ăn ngon không?”

"Đồ ngốc nhà ngươi, suốt ngày chỉ biết ăn thôi.”

"Là thần thánh phương nào đến Thúy Vân Sơn?” Một tiếng hét lớn vang lên.

Hai đội thị vệ từ trong dãy núi bay ra, một đội nam thị vệ tay cầm đinh ba, trông vô cùng dữ tợn. Một đội nữ thị vệ, tay cầm trường kiếm, vô cùng quyến rũ.

Mí mắt Trư Bát Giới giật giật, không đúng, đây là Tu La tộc. Không phải Tu La tộc đang ở Huyết Hải sao? Tại sao lại đến đây?

Trong lòng lập tức cảnh giác, Tu La tộc không dễ chọc vào. Trong thời đại Thánh Nhân không xuất đầu lộ diện này, chủ nhân của Huyết Hải xứng đáng là một trong những cường giả mạnh nhất của thế gian.

Tôn Ngộ Không cúi đầu cười khà khà nói: "Lão Tôn ta là huynh đệ kết nghĩa của Ngưu Ma Vương, Tôn Ngộ Không. Đến đây có chuyện cần hỏi thăm, xin hãy thông báo một tiếng.”

Một vị nữ Tu La đứng đầu, lập tức giận dữ hét lên: "Thì ra là huynh đệ của Ngưu Đầu, bắt hắn lại đợi công chúa xử lý.”

Hai đội thị vệ lập tức tấn công Tôn Ngộ Không.

"Ơ!” Tôn Ngộ Không hơi ngạc nhiên, đưa tay ra nói: "Đứng yên!”

Hai đội thị vệ lập tức bất động trên không trung. Định Thân Pháp cũng được xem như là tuyệt kỹ của Tôn Ngộ Không. Ngay cả Thất Tiên Nữ cũng không thể tránh được, huống chi là mấy tên Tu La này.

Trư Bát Giới oán trách nói: "Hầu ca, lúc trước Thánh Anh đã nói trong Hoả Vân Động, giữa phụ mẫu hắn có khoảng cách, sao ngươi lại cố tình nhắc đến Ngưu Ma Vương?”

"Đó là Đại ca của lão Tôn ta, không nhắc tới hắn thì nhắc ai?”

"Coi ta nè!”

Trư Bát Giới tiến lên hai bước, trịnh trọng hành lễ nói: "Người đến Tây Thiên thỉnh kinh cầu kiến... cầu kiến...”

Quay đầu nhìn Tôn Ngộ Không nói nhỏ: "Cầu kiến ai đây?”

Tôn Ngộ Không cũng nhỏ giọng đáp lại một câu: "Hình như tức phụ của Đại ca ta tên là Thiết Phiến Công Chúa.”

"Người đi Tây Thiên thỉnh kinh cầu kiến Thiết Phiến Công Chúa. Bọn ta đến đây tìm Thánh Anh Đại Vương Hồng Hài Nhi.”

"Vào đi!”

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên giữa thiên địa.

"Chà, đồ ngốc cũng có lúc thông minh.”

"Hầu ca, chúng ta vào nhanh đi!”

Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới bay về phía Thúy Vân Sơn.

Vừa đến gần Thúy Vân Sơn, đã có thể nhìn thấy một cánh cổng cao được khảm trên vách núi. Cánh cổng cao khoảng trăm trượng, trên đó được vẽ những đám mây trôi. Trong những đám mây đó thấp thoáng bóng người đang nhảy múa, ẩn ẩn hiện hiện không nhìn rõ được là tiên là thần là quỷ hay là yêu quái.

Phía trên cánh cổng khổng lồ, các đỉnh núi được tạc thành hình đầu trâu, hai sừng trâu cao ngất ngưởng đâm thẳng lên trời.

Cánh cổng Ba Tiêu Động ‘két’ một tiếng mở ra, bên trong bắn ra bạch quang. Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không bước vào trong bạch quang rồi biến mất.

Bên trong động Ba Tiêu Động giống như một thế giới nhỏ, trong thế giới nhỏ ấy những dãy núi mọc lên san sát như rừng, âm u hẻo lánh. Từng dòng sông màu máu mênh mông chảy giữa những ngọn núi. Một cung điện hùng vĩ toạ lạc trên đỉnh mây, phiêu bồng theo những đám mây.

Trư Bát Giới nhỏ giọng nói: "Sư huynh, động phủ này không giống động phủ của yêu ma!”

Tôn Ngộ Không cũng nói nhỏ: "Năm đó Ngưu đại ca đã nói, phu nhân của hắn từ nhỏ đã tu hành trên núi, là một nữ tiên đắc đạo. Thiết Phiến Công Chúa này không phải là yêu ma, mà là tiên gia thanh tu.”

"Ngưu Ma Vương có thể cưới được nữ tiên đắc đạo sao?”

"Haizz, ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể.”

Trư Bát Giới liên tục gật đầu: "Thế cũng tốt, nữ tiên đắc đạo chắc chắn sẽ có lễ vật.”

Trong khi nói chuyện, bọn hắn đã đi đến trước cung điện, có hai thị nữ xinh đẹp đang đợi sẵn.

Thị nữ bên trái cung kính nói: "Hai vị đại vương, phu nhân đang đợi ở bên trong.”

Tôn Ngộ Không cười nói: "Dẫn đường!”

Hai thị nữ dẫn Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đi vào bên trong, vượt qua đình đài lầu các đi đến một thiên điện. Trong thiên điện một phu nhân xinh đẹp, đầu búi tóc đang đứng thẳng, trên người nàng mặc một chiếc váy dài bằng gấm. Mặc dù giữa hai đầu lông mày có chút u sầu, nhưng vẫn giữ được khí chất khác biệt.

Tôn Ngộ Không thấy nàng thì cúi đầu cười nói: "Tẩu tẩu, năm trăm năm rồi không gặp, ngươi đã gầy hơn rất nhiều.”

Thiết Phiến phu nhân gượng cười nói: "Con khỉ nhà ngươi, thoát ra lâu như vậy cũng không tới gặp ta, thiệt cho ta năm trăm năm trước đã mở tiệc chiêu đãi ngươi.”

Tôn Ngộ Không chắp tay cười nói: "Tẩu tẩu đừng trách, tuy lão Tôn ta thoát khỏi áp chế, nhưng cũng nhận được pháp chỉ bảo vệ Đường Tam Tạng đi Tây Thiên bái Phật thỉnh kinh. Không có thời gian đến bái kiến, là lỗi của tiểu đệ.”

"Ta cũng đã nghe về chuyện của ngươi, đây cũng xem như là vận may của ngươi.

Tiểu thúc mời vào.”

Thiết Phiến Công Chúa đưa tay mời, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đi vào bên trong. Xung quanh đại điện được bày trí nhiều đồ sứ tinh xảo, đồ điêu khắc bằng ngọc bằng gỗ, kinh thư sách cổ, rất có khí tức thư hương.

Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới ngồi vào ghế của mình, Thiết Phiến Công Chúa ngồi ở ghế chủ vị.

Thiết Phiến Công Chúa hỏi: "Vừa rồi nghe tiểu thúc nói, các ngươi đã gặp Thánh Anh nhi tử của ta.”

"Không phải là gặp, mà là tiểu điệt tử đặc biệt tới đợi ta, mời sư đồ bọn ta vào động phủ của hắn, mở tiệc đón gió tẩy trần, nói là rất ngưỡng mộ lão Tôn ta.

Tẩu tẩu, bình thường các ngươi hay kể chuyện của ta cho điệt nhi nghe đúng chứ? Có vài chuyện được kể hơi quá rồi, mấy vị thần linh của Thiên Đình vẫn còn nhiều người rất mạnh.”