Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 998: Không đủ cảm xúc, nghe không hay, tiếp tục đọc




Sa Ngộ Tịnh kêu lên: "Cái gì? Sư phụ biến mất rồi?"

Sa Ngộ Tịnh nhanh chóng đứng dậy, nhìn chung quanh tìm kiếm, vội vàng hỏi: "Tên Thanh Anh Đại Vương Hồng Hài Nhi kia đâu?"

Tôn Ngộ Không lo lắng nói:" Cũng biến mất rồi."

Trư Bát Giới ngáp một cái, lười biếng nói: "Có gì lạ đâu, nói không chừng sư phụ đã dậy trước chúng ta, đi kiếm chút gì ăn rồi?"

Tôn Ngộ Không đưa tay nắm lấy tai Trư Bát Giới, tức giận nói: "Ngu ngốc, suốt ngày chỉ biết đến ăn. Bây giờ tiểu hoà thượng đã biến mất rồi."

"Đau, đau, buông tay, Hầu ca mau buông tay." Trư Bát Giới nhón chân, dùng tay đập vào vuốt khỉ của Tôn Ngộ Không.

Lúc này, Tôn Ngộ Không mới buông tay.

Sa Ngộ Tịnh lo lắng nói: "Không ổn, Đại sư huynh, có khi nào sư phụ của chúng ta bị Hồng Hài Nhi bắt đi rồi không?"

Vẻ mặt Tôn Ngộ Không nôn nóng, đây cũng là điều hắn lo lắng nhất. Nếu như Hồng Hài Nhi thực sự bắt tiểu hoàng thượng, thì hắn sẽ gặp nguy hiểm, Thiên Đình và Phật Giáo sẽ không bỏ qua cho mình.

Trư Bát Giới ở bên cạnh xoa xoa lỗ tai, nói: "Chuyện này thì đơn giản, đánh thức bọn hắn hỏi một chút là được."

Trư Bát Giới há miệng phun nước, 'lách tách lách tách' giống như một trận mưa bay.

"Aiya, trời mưa rồi."

"Ai tạt nước vào ta vậy?"

"A! Rượu ngon."

Giữa những tiếng ồn ào, đám tiểu yêu nằm trong sảnh lần lượt đứng dậy, không ngừng kêu lên.

"Ầm!" Kim Côn Bổng chống xuống đất, khí thế mạnh mẽ lấy Kim Cô Bổng làm trung tâm quét qua, vây lấy đám yêu quái giống như một con thú hung hãn.

Đám tiểu yêu trong hang động lập tức im lặng, nhìn ba người Tôn Ngộ Không trên bậc thang với vẻ mặt lo sợ. Bọn hắn không phải là thân thích của đại vương chúng ta sao? Sao bây giờ lại nhìn đáng sợ như vậy? Còn giống yêu quái đánh người cướp của hơn cả chúng ta.

Tôn Ngộ Không lập tức hỏi: "Lão Tôn ta hỏi các ngươi, đại vương của các ngươi còn động phủ nào ở gần đây không?”

Tất cả tiểu yêu đều lắc đầu.

"Có phải đại vương của các ngươi hay dùng bữa ở chỗ khác hay không?”

Tất cả tiểu yêu lại lắc đầu.

Trong lòng Tôn Ngộ Không trầm xuống, tiểu tử đó sẽ không thực sự bắt tiểu hoà thượng đi mất chứ? Ta là thúc thúc mà lại bị tiểu điệt tử tính kế sao? Yêu tâm bây giờ đúng là không còn tốt đẹp như xưa!

Trư Bát Giới hỏi: "Sư phụ ta bị đại vương của các ngươi bắt đi. Các ngươi có biết bọn hắn đi đâu không?”

Sắc mặt đám tiểu yêu bên dưới kỳ lạ, nhìn từ bên này sang bên kia.

Trong lòng Tôn Ngộ Không lay động, lẽ nào bọn hắn thực sự biết? Hắn quát lên: "Biết mà không nói, đừng trách lão Tôn ta vô tình.” Hắn giơ Kim Côn Bổng trong tay lên.

Một tên hổ yêu run rẩy giơ tay lên.

Kim Côn Bổng của Tôn Ngộ Không chỉ vào hổ yêu: "Ngươi nói!”

Hổ yêu nhanh chóng bỏ tay xuống, cẩn thận nói: "Đại vương, có... có thể ta biết đại vương nhà ta đi đâu.”

"Bớt nói nhảm lại, nói mau!”

"Đại vương, quay người lại nhìn bức tường phía sau đi.”

"Hừ!” Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh đều quay người lại.

Trên bức tường đá phía sau khắc mấy dòng chữ xiêu vẹo: Thúc thúc thân mến, Đường Tam Tạng đã bị ta bắt đi. Phụ mẫu cãi nhau, gia đình ly tán, điệt nhi ta vô cùng đau lòng. Nay ta muốn mượn Đường Tam Tạng để tạo một ngôi nhà mới cho mình, đa tạ thúc thúc đã thanh toàn.

Trư Bát Giới lập tức kêu lên: "Hầu ca, quả nhiên sư phụ đã bị tiểu yêu quái đó bắt cóc rồi.”

Sa Ngộ Tịnh cũng vội la lên: "Sư huynh, chúng ta mau đi cứu sư phụ. Bằng không, sư phụ sẽ gặp nguy hiểm.”

"Ầm.”

"Ầm.”

Tôn Ngộ Không dùng Kim Côn Bổng đập vào tường, tức giận nói: "Tiểu yêu quái cái gì? Nguy hiểm cái gì? Các ngươi không nhìn ra tấm lòng hiếu thảo của Hồng Hài Nhi sao?”

Dùng Kim Côn Bổng chỉ vào hàng chữ nói: "Nhìn đây, phụ mẫu cãi nhau, gia đình ly tán, điệt nhi ta vô cùng đau lòng. Nay ta muốn mượn Đường Tam Tạng để tạo ra một ngôi nhà mới cho mình.

Thánh Anh chỉ là một tiểu hài tử khao khát gia đình, khao khát được yêu thương. Hắn muốn lấy Đường Tam Tạng làm lễ vật tặng cho phụ mẫu của mình, với hy vọng bọn hắn có thể hòa giải. Tấm lòng hiếu thảo như vậy có gì là sai chứ?”

Trư Bát Giới nói: "Nhưng hắn cũng không nên bắt sư phụ chúng ta!”

Tôn Ngộ Không không hề quan tâm đến Trư Bát Giới, tự mình vui mừng nói: "Phụng dưỡng phụ mẫu, dù trong hoàn cảnh nào cũng chọn chữ hiếu làm đầu! Tấm lòng hiếu thảo của Thánh Anh rất tốt.”

Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh không nói nên lời. Hầu ca, ngươi nói đến vậy rồi! Bảo bọn ta nói thế nào?

Trư Bát Giới hỏi: "Sư huynh, chúng ta vẫn đi cứu sư phụ chứ?”

Tôn Ngộ Không cười nói: "Nếu Thánh Anh đã tặng tiểu hòa thượng cho Đại ca ta, Đại ca ta sẽ nể mặt ta, tuyệt đối sẽ không làm khó hắn. Cứu thì không cần cứu, đi tới đón về là được.

Ngộ Tịnh, thu dọn hành lý đi. Bát Giới, theo ta đến Thúy Vân Sơn, chúng ta đến thăm hỏi Ngưu đại ca một chút.”

"Vâng, Đại sư huynh.”

"Được thôi, Hầu ca!”

Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới lao ra khỏi Hỏa Vân Động, bay về phương Tây.

...

Phía nam Khô Tùng Giản, trong một sơn cốc đầy hoa, Đường Tam Tạng nằm bất động trên phiến đá với đôi mắt mở to. Có một đám tiểu yêu đang bận rộn ở bên cạnh, ngắt một đoá hoa đặt bên người Đường Tam Tạng, ngay cả mũ trên người cũng được cắm hoa vô cùng lộng lẫy.

Đường Tam Tạng bất an nói: "Đại vương, ngươi định xử lý bần tăng thế nào?”

Hồng Hài Nhi đứng ở bên cạnh Đường Tam Tạng, đắc ý nói: "Bổn đại vương định giao ngươi cho bằng hữu tốt nhất của ta. Lát nữa ngươi phải thể hiện thật tốt, đừng làm mất mặt bổn vương. Nếu không bổn vương nhất định sẽ không tha cho ngươi.

Đến đây, đọc cùng bổn vương, công chúa cát tường!”

"Haizzz.” Đường Tam Tạng thở dài.

"Keng.” Hoả Tiêm Thương cắm ngay bên đầu Đường Tam Tạng.

Đường Tam Tạng lập tức run rẩy, vội vàng nói: "Công chúa cát tường!”

"Không đủ cảm xúc, nghe không hay, tiếp tục đọc!”

"Công chúa cát tường!”

"Tiếp tục!”

Đường Tam Tạng trong miệng nói cát tường, nhưng trong mắt lại đẫm lệ. Ngộ Không, Bát Giới, Ngộ Tịnh, các ngươi mau đến cứu ta!

Hồng Hài Nhi thúc giục: "Nhanh lên, chạy nhanh lên, trang điểm cho tên hoà thượng này cho ta, Tiểu Y đã sốt ruột lắm rồi.”

Đám tiểu yêu lập tức chạy nhanh hơn vài phần, thu thập kỳ hoa dị thảo khắp nơi trên núi, bôi lấy bôi để lên người Đường Tam Tạng.