Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1000: Thật là vô tình




Sách bản đẹp được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Thiết Phiến Công Chúa cười nói: "Hồi nhỏ, hài tử này hay quấn lấy ta bắt ta kể chuyện cho hắn. Ta cũng có kể một chút về chuyện của tiểu thúc.” Một chút ở đây không phải là khiêm tốn, mà thực sự là chỉ có một chút.

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai nói: "Điệt nhi rất hiểu chuyện, lão Tôn ta cũng rất thích.”

Thiết Phiến Công Chúa nhướng mày, hài tử của mình, mình là người biết rõ nhất. Bản lĩnh không lớn nhưng tính khí lại không nhỏ, lại còn vô cùng keo kiệt. Trên trời dưới đất không có ai làm hắn tôn trọng, chủ động tiếp đãi chắc hẳn không phải do tốt bụng.

Thiết Phiến Công Chúa cười nói: "Tiểu thúc thích thì tốt, nếu tiểu thúc có thời gian hãy chỉ bảo thêm cho hắn.”

"Khà khà, chuyện này là đương nhiên. Tẩu tẩu có thể gọi Hồng Hài Nhi ra đây được không, lão Tôn ta có chuyện muốn nói với hắn.”

"Ơ!” Thiết Phiến Công Chúa nhướng mày, khó hiểu nói: "Tiểu thúc, Thánh Anh không ở với các ngươi sao?”

"Bữa tiệc đêm qua, lão Tôn ta không cẩn thận đã uống quá nhiều. Sáng nay tỉnh dậy phát hiện Hồng Hài Nhi và sư phụ bọn ta đã biến mất.

Hồng Hài Nhi để lại một lời nhắn ở trên tường, nói rằng tình cảm của ngươi và Ngưu đại ca không tốt, gia đình tan vỡ, vậy nên mới trôi dạt khắp nơi. Hắn bắt sư phụ ta là để làm lễ vật tặng cho ngươi và Ngưu đại ca, để các ngươi vui vẻ, sau đó thuyết phục các ngươi quay lại với nhau.” Vẻ mặt Thiết Phiến Công Chúa trở nên lạnh lùng, sau đó trở lại bình thường nói: "Ta và Ngưu Ma Vương đã kết thúc, đừng nói một tên Đường Tam Tạng, cho dù một trăm tên Đường Tam Tạng, ta cũng không quan tâm.

Thánh Anh hiếu thảo như vậy, ta cũng rất vui lòng, nhưng điều đó là không cần thiết.”

Trư Bát Giới ngồi bên cạnh, cười nói: "Phu nhân, ngươi và Ngưu Ma Vương thế nào, bọn ta không quan tâm. Có phải ngươi nên trả sư phụ ta lại trước hay không? Một tên hoà thượng kẹt giữa chuyện nhà của các ngươi, dù sao cũng không phải là chuyện tốt.”

Thiết Phiến Công Chúa cau mày nói: "Các ngươi nói Thánh Anh đưa Đường Tam Tạng rời đi?” Còn nói muốn hiến tặng Đường Tam Tạng cho bọn ta?”

"Đúng vậy, những gì ta nói đều là lưu bút do chính tay Hồng Hài Nhi viết.”

Vẻ mặt Thiết Phiến Công Chúa lập tức trầm xuống, tức giận nói: "Chắc chắn hắn lại đến chỗ hồ ly tinh kia rồi.”

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, tò mò hỏi: "Tẩu tẩu, ngươi nói hồ ly tinh nào?”

Thiết Phiến Công Chúa âm u nói: "Tiểu thúc, nói thật với ngươi, ta và đại ca ngươi chia tay là vì một con hồ ly tinh.

Khoảng ba trăm năm trước, lúc Hồng Hài Nhi được sinh ra, ngươi cũng biết rồi đấy, tiên thần mang thai cũng không dễ dàng gì.”

"Ừm ừm.” Tôn Ngộ Không liên tục gật đầu. Tiên thần yêu ma sinh con là điều vô cùng khó khăn, nhưng tiên thần và phàm nhân kết hợp lại rất dễ sinh con, thực là kỳ lạ.

"... Hồng Hài Nhi ra đời khiến ta vô cùng vui mừng, mỗi ngày đều toàn tâm toàn ý chăm sóc Hồng Hài Nhi, cũng vì như vậy nên ta đã bỏ bê Ngưu Đầu.

Trong thời gian đó, Đại ca của ngươi đã vụng trộm qua lại với một con hồ ly tinh. Sau này khi ta phát hiện ra, hắn đã bỏ rơi vợ con rời khỏi Thúy Vân Sơn, lập căn cơ với con hồ ly tinh đó trên Tích Lôi Sơn.

Cũng chính vào lúc đó, Hồng Hài Nhi cũng rời khỏi nhà, đến Khô Tùng Giản chiếm núi làm vua.

Nếu Hồng Hài Nhi đưa Đường Tam Tạng trở lại, muốn dùng Đường Tam Tạng xây dựng lại gia đình, thì chắc chắn hắn sẽ đến Tích Lôi Sơn.”

Trư Bát Giới thì thầm nói: "Hầu ca, vị Ngưu đại ca này của ngươi cũng thật vô tình.”

Sắc mặt Tôn Ngộ Không đỏ bừng, thì ra đại ca kết nghĩa của mình lại là một tên như vậy. Đúng là một tên nam nhân vô sỉ, trêu hoa ghẹo nguyệt, bội tình bạc nghĩa, hoang dâm vô độ, hắn ở đây cũng cảm thấy xấu hổ.

Tôn Ngộ Không đứng dậy cúi đầu nói: "Tẩu tẩu, ngươi yên tâm, lão Tôn ta sẽ đến Tích Lôi Sơn, khuyên nhủ Ngưu đại ca hồi tâm chuyển ý.”

Thiết Phiến Công Chúa bình tĩnh nói: "Tiểu thúc, ta cũng không muốn hắn hồi tâm chuyển ý. Những gì ta quan tâm bây giờ là Thánh Anh.

Nếu Thánh Anh đã đến Tích Lôi Sơn, thì làm phiền tiểu thúc đến Tích Lôi Sơn một chuyến, mời sư phụ ngươi trở về, nhân tiện cũng đưa Thánh Anh trở về.”

"Tẩu tẩu yên tâm, lão Tôn ta sẽ đến Tích Lôi Sơn, nhất định sẽ mang Hồng Hài Nhi trở về. Bát Giới, đi thôi.”

Tôn Ngộ Không dẫn Trư Bát Giới ra khỏi Ba Tiêu Động, bay khỏi núi Thúy Vân Sơn.

Ở trên đám mây, Trư Bát Giới hỏi: "Hầu ca, ngươi có biết Tích Lôi Sơn ở đâu không?”

"Ngươi đừng quên lão Tôn ta có thể gọi trời trời đáp, gọi đất đất linh. Sơn Thần Thổ Địa còn phải tuân theo mệnh lệnh của ta. Tìm một Tích Lôi Sơn nhỏ bé là chuyện vô cùng đơn giản.”

Hơn hàng ngàn dặm phía nam Thúy Vân Sơn, có một ngọn thần sơn đứng sừng sững, sấm sét đánh xuống đỉnh núi quanh năm, do đó có tên là Tích Lôi Sơn.

Tích Lôi Sơn vốn là động phủ của lão hồ vương vạn tuổi, sau này được tặng cho Ngưu Ma Vương làm của hồi môn, nên nơi đây trở thành yêu phủ của Ngưu Ma Vương. Nơi đây có hàng chục yêu vương lớn nhỏ, cùng hàng trăm ngàn yêu binh yêu tướng canh giữ xung quanh. Có thể nói đây là vương của yêu vương, cai trị toàn bộ Tây Ngưu Hạ Châu.

Bên trong Tích Lôi Sơn, Ngưu Ma Vương đang nằm trong lớp rèm phù dung, bên cạnh là mười mấy vị hồ ly mỹ nữ đang õng ẹo làm dáng, lẳng lơ quyến rũ, xoa bóp toàn thân cho Ngưu Ma Vương.

Một hồ yêu xinh đẹp mặc sa y mát mẻ màu trắng từ bên ngoài bước vào, mười mấy vị hồ yêu mỹ nữ trên giường vội vàng đứng dậy, cung kính lùi lại, rời khỏi sơn động.

Ngưu Ma Vương mở to đôi mắt mơ hồ, ngáp một cái, lười biếng vẫy tay: "Mỹ nhân, lại đây.”