Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 997: Tiểu hòa thượng biến mất rồi kìa




Hồng Hài Nhi ngưỡng mộ nói với Tôn Ngộ Không: "Thúc thúc, từ nhỏ ta đã nghe sự tích anh dũng của ngươi mà lớn lên. Thích nhất là chuyện năm đó thúc thúc đại náo Thiên Cung. Mười vạn thiên binh thiên tướng cũng không phải đối thủ của ngươi, thực sự quá lợi hại."

Tôn Ngộ Không vui vẻ ra mặt, từ lúc sinh ra đến giờ chỉ có một người cho hắn cảm giác này. Đặc biệt là ánh mắt của vãn bối như Hồng Hài Nhi, càng khiến Tôn Ngộ Không cảm thấy lâng lâng.

Tôn Ngộ Không cười nói: "Chỉ là một đám thần tiên yếu ớt có tên tuổi, nhưng chẳng phải cũng bị lão Tôn ta đánh cho sợ khiếp vía sao?"

Hồng Hài Nhi không nhịn được thể hiện ý chí mạnh mẽ của mình: "Một ngày nào đó, ta cũng sẽ giống như thúc thúc, đại náo Thiên Đình Địa Phủ, khiến quần thần phải cúi đầu dưới Tam Muội Chân Hoả của ta."

Tôn Ngộ Không lập tức rùng mình, thần trí thanh tỉnh một chút, vội nói: "Hồng Hài Nhi, ngươi đừng coi thường Thiên Đình. Năm đó lão Tôn ta đại náo Thiên Cung là nhân lúc Thiên đình chưa chuẩn bị, chẳng phải kết quả vẫn là bị đè dưới Liên Hoa Sơn sao?

Thiên Đình đúng là có vài tên thần yếu ớt, nhưng thần linh lợi hại cũng có rất nhiều. Có một số thần linh, ngay cả lão Tôn ta cũng không phải là đối thủ."

"Tiểu thúc, không phải ngươi bị đè năm trăm năm, nên lá gan cũng nhỏ hơn rồi chứ?" Hồng Hài Nhi bất mãn nói.

"Này, chỉ là lão Tôn ta đã nhìn rõ hơn thôi. Thiên Đình có thể cai trị hồng hoàng vô số năm, nhất định không phải chỉ có hư danh."

Hồng Hài Nhi vỗ ngực nói: "Tiểu thúc, ngươi thấy rồi chứ! Sau này, ta nhất định sẽ lợi hại hơn ngươi. Đến đây uống rượu nào!"

"Đến lúc đó, đừng bảo tiểu thúc cứu ngươi."

"Tiểu thúc, bây giờ đừng nói chuyện khác nữa, chúng ta uống rượu trước đi.

Đây là rượu quý ta đã trộm ở chỗ phụ thân. Hình như là rượu Phục Xà mà Bích Ba Đàm Long Cung gì đó đã tặng cho hắn, bình thường cháu cũng không nỡ uống."

"Bích Ba Đàm Long Cung, có phải là nơi ở của Cửu Đầu Phò Mã và Vạn Thánh Công Chúa không?"

"Vâng! Phụ vương ta và Bích Ba Đàm Long Vương là bạn cũ."

"Vậy thì tiểu thúc phải cảm tạ ngươi rồi."

"Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, đây là điều mà hậu bối nên làm."

Tôn Ngộ Không cầm lấy ly rượu, trước tiên nhấp một ngụm, Cửu Chuyển Huyền Công vận chuyển trong cơ thể, cũng không có gì bất thường.

Sau khoảng thời gian đối đầu với Khương Tử Nha, hắn đã trúng độc năm lần bảy lượt. Bây giờ Tôn Ngộ Không cũng đã học được cách thận trọng hơn rất nhiều, tự mình học được vài cách phân biệt được độc dược.

Tôn Ngộ Không cười nói: "Đúng là rượu ngon." Nuốt một ngụm xuống, vị cay xè như thấm vào lưỡi.

Vào đêm, trong hang động vẫn đèn đuốc sáng trưng. Trên quảng trường nhỏ trong hang động, rất nhiều tiểu yêu bao gồm cả đám người đi thỉnh kinh của Tôn Ngộ Không đều đã ngã lăn ra đất, ngáy khò khò. Rượu này là rượu được Cửu Đầu Trùng mang từ tộc tới tặng cho lão nhạc phụ, nên vô cùng nguyên chất.

Vài cái bóng lặng lẽ đứng lên, những thân ảnh cao to chiếu lên trên tường, trông vô cùng âm u và đáng sợ.

Trên ghế chủ vị, Hồng Hài Nhi đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không hề có chút men say, chỉ có sự tỉnh táo.

Vài tên đội trưởng tiểu yêu ở bên cạnh vội vàng cúi đầu, cung kính nói: "Bái kiến đại vương!"

Hồng Hài Nhi đưa ngón tay lên trước miệng, 'suỵt' một tiếng, nhỏ giọng nói: "Mau đưa Đường Tam Tạng đi!"

Đám tiểu yêu đội trưởng nhón chân đi tới, nhẹ nhàng nâng Đường Tam Tạng lên, sau đó đi ra ngoài.

Đường Tam Tạng mê man nói: "Đừng, đừng đụng vào ta, ta không có say, ta vẫn uống được."

Hồng Hài Nhi bay lên, dùng thương làm bút, viết chữ như rồng như rắn. 'Soạt soạt soạt' để lại trên tường mấy dòng chữ, sau đó xoay người đáp xuống trước mặt đám tiểu yêu, vung tay nói nhỏ: "Đi theo ta!"

Hồng Hài Nhi dẫn đầu một đám tiểu quỷ, khiêng Đường Tam Tạng lẳng lặng rời đi, cả đêm không trở về.

...

Sáng hôm sau, Tôn Ngộ Không toàn thân đầy mùi rượu đứng dậy khỏi chiếc giường da hổ, lẩm bẩm nói: "Đã lâu không được uống rượu mạnh như vậy, ngay cả Quỳnh Tương Ngọc Dịch của Thiên Đình cũng kém hơn rất nhiều."

Đưa mắt nhìn xung quanh, trong hang động yêu quái nằm ngổn ngang trên mặt đất. Ngay cả Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cũng say rượu nằm trên mặt đất.

Trư Bát Giới ôm lấy cái chân đầy lông của Sa Ngộ Tịnh, Sa Ngộ Tịnh thì gối lên người Bạch Long Mã ngáy to, Bạch Long Mã thì nằm dưới đất chảy nước dãi.

Tôn Ngộ Không cười khà khà, tự nói với mình: "Tên điệt tử này không tệ, lại còn đặt lão Tôn ta lên giường. Không tệ, không tệ, đãi ngộ này còn tốt hơn so với tiểu hoà thượng!"

Nụ cười của hắn đột nhiên biến mất, không đúng, Đường Tam Tạng đâu? Hồng Hài Nhi đâu? Bọn hắn đã chạy đi đâu rồi? Sao ta không thấy bọn hắn ở đại sảnh? Lẽ nào đã đến thạch thất khác nghỉ ngơi rồi sao?

Trong lòng Tôn Ngộ Không dâng lên một dự cảm xấu. Lẽ nào tiểu sư điệt đáng yêu của ta cũng nhìn trúng thịt của Đường Tăng?

Thân ảnh vừa di chuyển, lập tức hóa thành mười mấy cái, từng đạo hư ảnh nhanh chóng bay qua sơn động. Chẳng bao lâu sau mười mấy thân ảnh đã hợp nhất thành một trong hang động.

Tôn Ngộ Không nhảy khỏi bậc thềm, đá vào người Trư Bát Giới, nóng nảy hét lên: "Dậy đi!"

Sau đó lại đá Sa Ngộ Tịnh một cái, hét lớn: "Dậy hết cho ta!"

"Ai? Ai đánh ta?"

"Sư phụ!"

Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh mơ mơ màng màng đứng dậy.

Trư Bát Giới nhìn thấy Tôn Ngộ Không trước mặt, tức giận nói: "Hầu ca, ngươi vội cái gì mà vội. Con đường thỉnh kinh vất vả như vậy, khó khăn lắm mới đến nhà của thân thích, ngươi còn không để bọn ta ngủ ngon một giấc."

"Ngủ, ngủ, ngủ, ngươi chỉ biết ngủ, tiểu hòa thượng biến mất rồi kìa.