Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 975: Lục bính




Trong Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ nói: "Quan Thế Âm Bồ Tát, ngươi truyền lời cho Tử Vi Đại Đế, lệnh cho hắn điều tra ngọn nguồn của chuyện này.”

Quan Thế Âm Bồ Tát đứng trên đài sen, từ từ nhắm mắt lại, cung kính đáp: "Vâng!”

Các vị Phật Đà Bồ Tát khác đều im lặng chờ đợi.

Không lâu sau, trong Đại Lôi Âm Tự đột nhiên xuất hiện vô hạn tinh không. Một Đế Quân viễn cổ bước ra từ trong tinh không sâu thẳm, ngân hà trải đường, quần tinh tán dương, thanh thế to lớn.

Tất cả Phật Đà Bồ Tát đều nhìn về phía Đại Đế giữa tinh không. Người có thể xuất hiện trong Đại Lôi Âm Tự để luận sự, ít nhất cũng phải có tu vi Đại La Kim Tiên, chẳng hạn như Văn Thù, Phổ Hiền, Quan Thế Âm, Định Quang Hoan Hỉ Phật, Mã Nguyên Tôn Vương Phật, Tì Lô Phật... đều là đại năng Chuẩn Thánh. Màn khoe khoang quyền thế của Tử Vi Đại Đế không khác nào đang múa rìu qua mắt thợ. Nhiều vị Phật Đà Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự đều cười không nói gì, nhưng cũng không vạch trần.

Tử Vi Đại Đế bước ra khỏi tinh hải, ôm quyền hành lễ nói: "Bái kiến Như Lai Phật Tổ!”

Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Làm phiền Tử Vi Đại Đế, xin mời ngồi xuống!”

Già Diệp Tôn Giả đưa tay ra mời, một bông sen nở rộ giữa không trung, ngưng tụ thành một đài sen.

"Đa tạ Phật Tổ!” Tử Vi Đại Đế bay lên ngồi trên đài sen.

"Xin hỏi Đại Đế, vì sao Nam Cực Trường Sinh Đại Đế và Thanh Hoa Đại Đế lại có thể đưa Khương Tử Nha ra ngoài?”

Các vị Phật Đà Bồ tát khác cũng nhìn chằm chằm Tử Vi Đại Đế, trong lòng tràn đầy mong đợi. Bạch Cẩm và Xiển Giáo trở mặt rồi sao? Có đánh nhau không?

"Sau khi trẫm được Quan Thế Âm Bồ Tát truyền tin, đã lập tức đi tìm Nam Cực Trường Sinh Đại Đế để hỏi thăm, lão trọc đó cũng không có ý giấu giếm. Theo như lời hắn nói thì Nguyên Thủy Thiên Tôn đã hạ pháp chỉ, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế đều cúi đầu nhận lỗi, bồi thường mười vạn Huyền Hoàng Kim Tiền mới cứu được Khương Tử Nha ra ngoài.”

Định Quang Hoan Hỉ Phật kinh ngạc thốt lên: "Sao có thể như vậy? Rõ ràng Bạch Cẩm đã bắt Khương Tử Nha, sao Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế lại cúi đầu nhận lỗi?”

Các vị Phật Đà Bồ Tát khác cũng không nói nên lời, chẳng lẽ Nguyên Thủy Thiên Tôn lại thiên vị Bạch Cẩm đến mức này? Nói cách khác, đệ tử của hắn đều là nhặt được, còn Bạch Cẩm mới là ruột thịt sao.

Tử Vi Đại Đế cảm thán nói: "Chỉ vì Bạch Cẩm giỏi đổi trắng thay đen mà thôi! Trên đời có một vị Đại Đế vô sỉ như vậy thì có thể tốt được sao?”

Sau đó Tử Vi Đại Đế kể lại tin tức mà mình đã lấy được một cách chi tiết. Tất cả Phật Đà Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự đều không nói nên lời, lần này hắn vẫn có thể bình an vô sự vượt qua. Vốn dĩ muốn làm hắn khó xử tiến thoái lưỡng nan, bây giờ lại trở thành tuyên dương uy danh của hắn. Đổi trắng thay đen, già mồm át lẽ phải, sao một vị Đại Đế lại có thể vô sỉ đến như vậy! Bảo chúng ta phải đối phó với ngươi thế nào?

...

Bên phía Điểu Sào, Bạch Cẩm đã chuẩn bị xong xuôi, sau đó mang theo salad hoa quả đã được chuẩn bị kỹ càng tiến vào Hỗn Độn. Mặc dù Nhị sư bá không tính toán, nhưng thân là vãn bối, hắn vẫn không thể thất lễ. Hơn nữa Đại sư bá, sư phụ, Nữ Oa nương nương và Bình Tâm nương nương đã không được cho ăn trong một thời gian. Phải thường xuyên kiếm chút hảo cảm mới không bị quên lãng.

Trong Thanh Vi Thiên ở Hỗn Độn, có một cái ao đang gợn sóng, bên cạnh là một cái cây lớn tươi tốt um tùm. Cây không cao tới mười mét, nhưng tán cây lại vươn ra trăm mét, giống như một cây dù lớn che rợp cả bầu trời.

Trong tán cây khổng lồ xen lẫn những bông hoa nhỏ, huỳnh quang bay lả tả, đẹp giống như ảo cảnh.

Dưới gốc cây, Thông Thiên giáo chủ, Thái Thượng Thánh Nhân, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Bạch Cẩm đang ngồi quanh bàn chơi mạt chược.

Thông Thiên giáo chủ chạm vào quân bài trong tay mình, nhìn về phía Thái Thượng Thánh Nhân.

Thái Thượng Thánh Nhân vuốt râu mỉm cười không nói gì.

Thông Thiên giáo chủ lại nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi ngay ngắn trên ghế với sắc mặt nghiêm trọng, không thể nhìn ra vui giận.

"Khụ khụ, bát trúc.” Thông Thiên giáo chủ chậm rãi đánh ra quân bài trong tay mình.

Bạch Cẩm cầm bài, suy nghĩ một chút, bỏ vào trong bài, sau đó mỉm cười lấy ra một quân bài.

Thông Thiên giáo chủ đột nhiên nói: "Đúng rồi Bạch Cẩm, lần trước đến Vũ Dư Thiên ngươi đã mang cái gì đến cho vi sư?”

Bạch Cẩm sửng sốt, thành thật trả lời: "Ta đã đưa cho sư phụ một ít bánh trung thu do ta tự tay làm.”

"Mang theo mấy cái?”

"Sáu cái.”

"Ha ha, sáu cái bánh trung thu rất ngon, vi sư rất thích.”

Bạch Cẩm lập tức ngộ ra, đặt lại quân bài trên tay, đánh ra một quân bài mới, nói: "Lục bính!”

Thông Thiên giáo chủ đột nhiên ngả bài, cười nói: "Hồ bài, thắng rồi!”

Thủy Nguyên Thiên Tôn ho khan hai tiếng, xấu xa nói: "Thông Thiên, như vậy là không được!”

"Sao lại không được? Đánh mạt chược là phải khôn ngoan.”

Thủy Nguyên Thiên Tôn và Thái Thượng Thánh Nhân không nói nữa, khôn ngoan đúng không? Để ta cho ngươi thấy sự khôn ngoan của ta.

Xoạch xoạch, một ván mới bắt đầu.