Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 974: Tát vào mặt Thánh Nhân




Nam Cực Trường Sinh Đại Đế và Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế đứng bên cạnh, trong lòng như có một bầy thần thú chạy qua, sao lại như vậy? Bạch Cẩm hắn bắt Khương Tử Nha, đánh vào mặt của Xiển Giáo, vậy sao hắn lại được thưởng? Sư phụ đang nghĩ gì vậy?

Chiếc khay trong tay Bạch Hạc đồng tử bay về phía Bạch Cẩm. Bạch Cẩm cũng kính cẩn cầm lấy khay, sau đó đặt lên ngự án trước mặt.

Thanh Hoa Đại Đế ho khan một tiếng, cười nhẹ nói: "Bạch Hạc đồng tử, không biết sư tôn có nhắc gì đến bọn ta không?”

Bạch Hạc đồng tử nhìn Thái Ất Chân Nhân và Nam Cực Tiên Ông, nghiêm túc nói: "Hai vị sư huynh, sư phụ có truyền lại một câu.”

Thái Ất Chân Nhân và Nam Cực Tiên Ông vội vàng hành lễ, cung kính nói: "Kính nghe sư tôn chỉ bảo.” Trong lòng không khỏi xoay chuyển, không khỏi nhịn được mỉm cười, quả nhiên bọn ta cũng được ban thưởng.

"Sư phụ có lời, Tam Thanh nhất thể, Huyền môn tam truyền. Hy vọng sau này không phải nghe thấy những lời này như người ngoài nữa. Nếu tái phạm, sẽ đánh vào luân hồi.”

Thái Ất Chân Nhân và Nam Cực Tiên Ông không nhịn được rùng mình, cũng không quan tâm đến phần thưởng gì nữa, nhanh chóng sợ hãi đáp: "Vâng!”

Bạch Hạc đồng tử cảm thấy nhẹ nhõm, chắp tay nói: "Ba vị sư huynh, ta phải trở về phục mệnh.”

"Chờ chút đã!”

Bạch Cẩm bay đến trước mặt Bạch Hạc đồng tử, duỗi tay nắm lấy tay của Bạch Hạc đồng tử, thân thiết nói: "Sư đệ trở về, giúp ta hỏi thăm sư bá một tiếng. Bọn ta thân là vãn bối mà lại không ở bên cạnh, phải nhờ sư đệ chăm sóc sư bá rồi.”

Bạch Hạc đồng tử cảm nhận được trong túi nhỏ xuất hiện một bàn tay, trong lòng xúc động, lập tức nở nụ cười, ân cần nói: "Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ gửi lời chào hỏi của sư huynh tới sư bá.”

"Sư đệ, đi thong thả!”

"Sư huynh, xin dừng bước.”

Hai người lưu luyến từ biệt, người nào không biết còn nghĩ rằng Bạch Cẩm là đệ tử của Xiển Giáo, còn Thanh Hoa Đại Đế và Trường Sinh Đại Đế là đệ tử Tiệt Giáo.

Thân ảnh Bạch Hạc đồng tử bay vào trong hào quang, hào quang cũng lập tức thu lại rồi biến mất.

Lúc này, Bạch Cẩm mới bay tới vị trí chủ vị nói: "Hai vị sư đệ, Bạch Hạc đồng tử đã đi rồi.”

Thái Ất Chân Nhân và Nam Cực Tiên Ông từ từ đứng dậy, bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng. Bọn hắn đến cửa hỏi tội, kết quả gia trưởng nhà mình lại quay ra khiển trách, đây mà là hỏi tội sao?

Bạch Cẩm nhã nhặn nói: "Hai vị sư đệ, các ngươi dẫn theo Khương Tử Nha đi đi.”

Thái Ất Chân Nhân ôm quyền hành lễ nói: "Lúc trước tiểu đệ lỡ lời, vẫn xin sư huynh tha tội.”

Bạch Cẩm cười nói: "Không sao, không sao, sư đệ cũng là vì lo lắng cho Tử Nha, sao ta lại để bụng được?”

Nam Cực Tiên Ông cũng khiêm tốn nói: "Sư huynh dạy dỗ Tử Nha là vinh hạnh của Tử Nha sư đệ, nhưng Côn Luân Hạ Giới không thể không có chủ, bọn ta đành phải đưa Tử Nha đi trước.

Sư huynh yên tâm, bọn ta sẽ kỷ luật nghiêm khắc, không để chuyện này xảy ra lần nữa.”

"Như vậy cũng tốt, Tử Nha còn nhỏ, không hiểu được sự nguy hiểm của thế gian, nên không thể để hắn lầm đường lỡ bước.”

Thái Ất Chân Nhân và Nam Cực Tiên Ông liên tục gật đầu. Ba người từ biệt, sau đó mới lưu luyến rời đi. Huynh đệ tình thâm, vui vẻ hoà thuận.

...

Bước ra khỏi Điểu Sào, vẻ mặt Thái Ất Chân Nhân và Nam Cực Tiên Ông lập tức trở nên khó coi.

"Sư huynh, rõ ràng chúng ta đến đây hỏi tội, sao cuối cùng lại trở thành người có tội? Bạch Cẩm hắn đã bắt Khương Tử Nha, nhưng chúng ta lại phải cảm tạ hắn.”

"Haizzz, sư phụ yêu thương Bạch Cẩm, chúng ta có thể làm được gì?”

Thái Ất Chân Nhân bất lực lắc đầu, cả hai đều đi ra ngoài.

...

Trong Phật Giáo, Như Lai Phật Tổ ngồi trên chủ vị, nở một nụ cười từ bi trên môi.

Tì Lô Phật ngồi xuống vui vẻ nói: "Phật Tổ, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế đã bước ra khỏi Điểu Sào với vẻ mặt âm u.

Có thể thấy Bạch Cẩm không đồng ý với yêu cầu của bọn hắn, cũng không có ý thả Khương Tử Nha ra, chắc chắn giữa Bạch Cẩm và Xiển Giáo đã sinh ra rạn nứt.”

Thanh Quang Phật ngẩng đầu nói: "Phật Tổ, Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn luôn yêu thương Bạch Cẩm. Cho dù Bạch Cẩm có cố ý giam giữ nghiêm phạt Khương Tử Nha, hắn cũng sẽ vô sự.”

"Thanh Quang Phật nói không sai.” Văn Thù Bồ Tát cảm khái nói: "Năm đó! Haizzz, lúc bọn ta còn ở Xiển Giáo, Bạch Cẩm đã nhiều lần làm phiền bọn ta. Nhưng lần nào cũng vậy, Thiên Tôn vẫn thiên vị Bạch Cẩm và khiển trách bọn ta!”

Định Quang Hoan Hỉ Phật cũng vô thức gật đầu nói: "Đúng vậy, Tiệt Giáo bọn ta cũng như vậy.”

Nhiều vị Phật Đà Bồ tát trong đại điện đều cảm thấy đồng cảm. Nhắc lại chuyện ủy khuất năm đó, liền cảm thấy buồn bã.

Mã Nguyên Tôn Vương Phật liếm môi, năm đó ở Tiệt Giáo, ngay cả ăn tim gan cũng phải cẩn thận, đúng là ấm ức.

Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Thiên đạo vô cực, chúng sinh hữu cực, vạn sự vạn vật tốt quá sẽ hoá dở. Một là tổn hại, hai là chia rẽ, ba là hận thù.”

"Phật Tổ nói đúng, Thánh Nhân chí cao tôn quý, hành động lần này của Bạch Cẩm không khác gì tát vào mặt Thánh Nhân. Thánh Nhân có thể khoan dung một hai lần, nhưng địa vị của Bạch Cẩm trong lòng Thánh Nhân nhất định sẽ suy giảm. Sau ba hoặc bốn lần, tình nghĩa giữa Bạch Cẩm và Thánh Nhân cũng sẽ bị cắt đứt.”

Toàn bộ Phật Đà Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự cũng gật đầu với vẻ vui mừng. Sự kiêu ngạo khiến Bạch Cẩm không thể nhìn rõ thế cục, ngươi tưởng rằng ngươi đang trừng phạt Khương Tử Nha, nhưng lại không biết rằng phía sau Khương Tử Nha còn có Xiển Giáo, và phía sau Xiển Giáo còn có Thánh Nhân chí cao.

Tất cả Phật Đà Bồ tát trong Đại Lôi Âm Tự đều hướng về Thiên Đình, muốn biết tình hình hiện tại như thế nào rồi. Chẳng qua sau khi Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế đón Khương Tử Nha thì lặng lẽ rời đi, không hề xảy ra bất kỳ sóng gió nào cả.