Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 950: Gì mà mượn




Cô Lương bẻ ngón tay đếm một cách hưng phấn: "Trước tiên mua một chiếc xe cơ quan cấp Bất Hủ phiên bản giới hạn, sau đó mua hai chiếc tiên váy do Quảng Hàn Cung sản xuất, sau đó mua mấy con Thực Thiết thú do U Minh Địa Phủ sản xuất, lại mua thêm mấy đóa hoa của U Minh Thần Hoa, một ít hoa quả như nhân sâm và đào tiên...”

Cô Lương kiểm kê một phen, nói một lèo mấy chục thứ.

"Còn gì nữa không?"

Cô Lương trầm tư một hồi rồi lắc đầu: "Tạm thời ta mới nghĩ ra những thứ này, chờ ta trở về suy nghĩ thì chắc vẫn còn cái bổ sung."

Rồi lại tiếp tục tỏ ra hưng phấn: "Sư huynh, khi nào chúng ta đi mua?"

"Mua gì?"

"Mua xe cơ quan cấp Bất Hủ phiên bản giới hạn, mua váy do Quảng Hàn Cung sản xuất, mua Thực Thiết thú do U Minh Địa Phủ sản xuất với cả nhân sâm đào tiên chứ gì!"

"Không mua!”

Nụ cười trên mặt Cô Lương cứng đờ.

Bạch Cẩm lười biếng nằm trên ghế dài, nói: "Hai trăm vạn trông thì nhiều nhưng phải học cách tiết kiệm, nếu không nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ tiêu xài, hai trăm vạn này sẽ gửi đến ngân hàng ăn lãi."

Cô Lương bi thương kêu lên: "Sư huynh, không cần mà!"

"Tiểu thần Thái Bạch Kim Tinh cầu kiến Câu Trần Đại Đế!" Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào.

Bạch Cẩm khẽ chớp mắt, ngồi dậy kêu lên: "Xin mời! ”

Thái Bạch Kim Tinh từ bên ngoài đi vào, hắn nở nụ cười tươi rói, cánh tay phủ phất trần, chầm chậm đi tới trước mặt Bạch Cẩm rồi cung kính hành lễ: "Tiểu thần bái kiến Đế Quân!"

Bạch Cẩm nhấc tay mời, sau đó cười lớn: "Mau mau, mời đứng dậy! Không biết Kim Tinh đến đây có việc gì?"

Thái Bạch Kim Tinh đứng dậy, cung kính nói: "Bệ hạ bày tiệc ở Dao Trì, ngài mời Đế Quân dự tiệc."

Bạch Cẩm giật mình, ấy, Ngọc Hoàng Đại Đế mời ta dự tiệc ngay lúc này là có ý gì? Chẳng lẽ hắn lại rảnh rỗi sinh nông nổi?

Bạch Cẩm liền đứng dậy phân phó: "Thạch Cơ, Thân Công Báo sắp trở về, chuyến đi này hắn có công lớn, ngươi lấy danh nghĩa Câu Trần Cung đi nghênh đón hắn."

Thạch Cơ đáp: "Vâng!"

"Cô Lương, tiền thưởng phát sóng trực tiếp thì khấu trừ theo tỷ lệ, còn lại chia cho Thân Công Báo, đây là hắn xứng đáng."

"Sư huynh, thiên binh thiên tướng của sứ đoàn cũng nên được chia một chút chứ!"

"Ngươi không cần bận tâm, Thân Công Báo từ trước đến nay trọng nghĩa khí nhất, làm sao có thể bạc đãi bọn hắn? Hắn ta sẽ tự phân công.”

"Vâng!" Cô Lương cũng cung kính đáp lời.

...

Trong Dao Trì, Ngọc Hoàng Đại Đế bày tiệc trên quảng trường, có bàn tiệc ngũ sắc mạ vàng, bồn Bích Ngọc Thiên Hoa, Trên bàn có đủ món quý giá như gan rồng, tủy phượng, tay gấu, môi vượn. Món ăn quý giá tỏa ra trăm vị thơm nức, hoa quả tươi mới tỏa ra hương thơm say đắm lòng người.

Bạch Cẩm và Ngọc Hoàng Đại Đế ngồi đối diện, món ăn ngon, hương thơm quấn quanh hai vị Đại Đế.

Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha ha: "Thoải mái thoải mái, Bạch Cẩm, ngươi không biết trong khoảng thời gian này trẫm sống mà khó chịu thế nào đâu, Phật Giáo suốt ngày âm âm u u ở trước mặt chúng thần Thiên Đình, ngay cả chúng sinh dưới hạ giới cũng bắt đầu chỉ trích Thiên Đình, trẫm tức giận mà thiếu chút nữa là phát binh đánh lên Linh Sơn rồi."

Mới lạ, mấy ngày nay không phải ngươi vui vẻ ca hát nhảy múa không ngừng à? Bạch Cẩm thầm chửi trong đầu, nhưng vẫn nâng chén rượu, mỉm cười nói: "Việc này nói ra cũng là ta liên lụy sư thúc, ta tự phạt một chén trước." Liền cạn hết một chén quỳnh tương ngọc dịch.

Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha ha: "Đâu nào, sư điệt nặng lời rồi, quan hệ giữa chúng ta còn nói cái gì mà liên lụy?

Lần này Thân Công Báo đi sứ Phật Giáo, quả nhiên là đã giúp ta xả cơn giận bao lâu nay, đúng là thoải mái, thoải mái lắm.”

Nói rồi lại nâng ly rượu lên nói: "Bạch Cẩm, nào, ta mời ngươi."

Chén rượu Bạch Cẩm vừa mới buông xuống lại vội vàng bưng lên: "Đa tạ bệ hạ!"

"Ta vừa mới nhận được tin tức, Phật Tổ Như Lai tức giận thiếu chút nữa hủy cả Đại Lôi Âm Tự, vì Như Lai nổi giận, chúng ta uống một chén."

"Thiên Đình được Bạch Cẩm vun vén nên càng ngày càng hưng thịnh, cho dù là Phật Hưng lượng kiếp, Thiên Đình ta cũng không tổn hại chút nào, vì Thiên Đình đoàn kết hưng thịnh, chúng ta cùng uống một chén!"

"... Vì chúng thần Thiên Đình, chúng ta cạn ly!”

"... Vì tam giới vững vàng, chúng ta uống một chén!"

"... Vì đại đạo, chúng ta lại cạn ly!”

...

Ngọc Hoàng Đại Đế tìm đủ cớ để nâng chén, kết quả là đồ ăn còn chưa ăn bao nhiêu mà rượu đã hết hai vò.

Một lát sau, Bạch Cẩm quay cuồng đỡ đầu, hắn chống tay xuống bàn, liên tục xua tay nói: "Sư thúc, không thể uống, ta thật sự không thể uống thêm nữa rồi."

Rượu của ngài là loại rượu gì vậy? Nặng quá.”

Ngọc Hoàng Đại Đế nâng chén rượu cười lớn: "Đây chính là rượu ngon mà Hạo Thiên Thượng Đế giấu riêng, ta khó khăn lắm mới tìm được đấy, vì rượu ngon, chúng ta cùng uống một chén."

Bạch Cẩm choáng váng lại cố uống một chén, uống xong liền ợ một cái, chén rượu đặt cái cạch xuống bàn.

Ngọc Hoàng Đại Đế bưng chén rượu đi đến bên cạnh Bạch Cẩm rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, cười tươi: "Sư chất, nghe nói Phật Giáo bồi thường cho ngươi rất nhiều Công Đức Kim Tiền."

Bạch Cẩm mơ mơ màng màng: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm, cũng chỉ có hai trăm vạn mà thôi."

Trong mắt Ngọc Hoàng Đại Đế hiện lên vẻ kích động, hai trăm vạn đấy! Đủ cho ta chi tiêu trong một thời gian dài, thực là ghen tị với đứa cháu không cần lo nghĩ về tiền bạc này!

Nụ cười trên mặt hắn lại càng thân thiết, hắn thì thầm: "Sư điệt, hai trăm vạn này không dễ tiêu nhỉ!"

"Cũng được, bỏ vào ngân hàng ăn lãi."

"Lấy lãi không thì phí lắm! Không giấu sư điệt, vì nể mặt Thân Công Báo, sư thúc ta không cẩn thận đã tiêu hết tiền trong bảo khố rồi, không biết sư điệt có thể cho ta mượn trước một chút hay không, cho ta xoay vòng một tí. Ta cam đoan lãi suất cao hơn ngân hàng, chờ Hạo Thiên Thượng Đế trở về sẽ trả lại cho ngươi.”

Bạch Cẩm khoát tay áo, lắc đầu có vẻ vô cùng phóng khoáng: "Gì mà mượn, ta đưa cho sư thúc một trăm vạn."