Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 951: Có phải không thân thiện lắm không




Ngọc Hoàng Đại Đế sáng mắt, miệng đã ngoác đến tận mang tai rồi, hắn xoa xoa tay nói: "Tặng không như vậy thì ngại quá, thôi để ta viết giấy vay nợ đi!"

Bạch Cẩm nắm chặt cánh tay Ngọc Hoàng Đại Đế, nói mấy câu đầy mùi rượu: "Đừng viết giấy vay nợ, viết giấy vay nợ tức là ngươi không coi ta là huynh đệ, chỉ là một trăm vạn Công Đức Kim Tiền thì tính là cái gì? Ta không có gì chứ Công Đức Kim Tiền ta đầy nhá. Nếu như ta muốn thì Tru Tiên Tứ Kiếm ta cũng mua được ấy chứ. Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, Công Đức Kim Tiền của ta có nhiều hay không?"

Ngọc Hoàng Đại Đế liên tục gật đầu, thật lòng cảm thán: "Nhiều thật! Nhiều tiền như vậy thì làm sao có thể tiêu hết được?"

Bạch Cẩm lộ ra một nụ cười thật thà, vỗ vỗ bả vai Ngọc Hoàng Đại Đế, lộ ra nụ cười ngô nghê, mơ mơ màng màng nói: "Không tiêu… ta tiết kiệm để cưới vợ!"

Hai mắt Ngọc Hoàng Đại Đế sáng rực, ấy chà, còn có thu hoạch ngoài ý muốn cơ đấy? Không uổng công ta uống với ngươi bao nhiêu nước trắng nãy giờ. Mắt hắn khẽ đảo, lại cúi xuống thì thầm: "Sư điệt, ngươi chấm tiên tử nhà nào rồi? Để báo đáp sư điệt, sư thúc sẽ đích thân hỏi cưới cho ngươi, cam đoan sẽ cho ngươi nở mày nở mặt.”

"Nữ... Nữ Oa nương nương...” Bạch Cẩm chợt nói ra mấy từ.

Ngọc Hoàng Đại Đế trừng lớn mắt, đột nhiên đứng bật dậy khiến thân thể đụng vào bàn tiệc. Toàn bộ bàn đều bị hất bay, bàn đập xuống sàn, bao nhiêu đĩa ngọc trên đó đều rơi xuống đất vỡ tan tành.

Bạch Cẩm tựa vào ghế, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Muốn... Muốn hỏi Nữ Oa nương nương...”

Ngọc Hoàng Đại Đế hồn lìa khỏi xác rồi, nửa câu sau hắn không nghe thấy chút nào.

Thị giả cuống quýt chạy tới, nhìn quảng trường hỗn độn như thế thì vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ bệ hạ và Đế Quân tranh chấp gì ư?

Ngọc Hoàng Đại Đế vung tay lên, nghiêm khắc quát: "Tất cả đi ra ngoài, không kẻ nào được tiến vào!"

Thị giả rối rắm khom lưng lùi về phía sau rồi rời đi.

Ngọc Hoàng Đại Đế nhìn Bạch Cẩm đã say quắc cần câu, hắn đứng vuốt râu, khuôn mặt nhăn thành một cục, tâm loạn như đám da mặt của hắn lúc này vậy.

"Ối!” Hoàng Đại Đế vội vàng buông tay, mấy sợi râu từ giữa kẽ tay hắn rớt xuống, lúc này hắn mới sực tỉnh, vội vàng giơ hai tay hướng tứ phương liên tục bái lạy, giọng điệu nghe rõ là đau khổ: "Lão gia phù hộ, lão gia phù hộ, ta chưa nghe thấy cái gì hết, ta thật sự là chưa nghe thấy cái gì hết."

"Bình... Bình Tâm nương nương! ”

Ngọc Hoàng Đại Đế trợn mắt, nhanh chân nhanh tay chạy đến bên người Bạch Cẩm, một tay che miệng Bạch Cẩm, ngươi còn có cả mưu đồ bất chính với Bình Tâm nương nương?

"Hừ hừ! "Bạch Cẩm hừ hừ hai tiếng, vung tay chân giãy dụa mấy phát rồi ngủ thiếp đi.

Lúc này Ngọc Hoàng Đại Đế mới đứng dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán, trong mắt vẫn chưa hết kinh hãi, hắn thều thào: "Chết rồi, ta sắp chết rồi, biết cái bí mật kinh thiên động thiên như này có khi nào sẽ bị diệt khẩu không!"

Ngọc Hoàng Đại Đế cảnh giác nhìn bốn phía, Dao Trì này an toàn chứ? Hắn đau đầu quá thể. Ta không dám, cho tiền cũng không dám chuốc rượu Bạch Cẩm nữa, sau này ai dám ở Thiên Đình mời Bạch Cẩm uống rượu ta sẽ liều với kẻ đó.

Không được, khổng thể để cho Bạch Cẩm ở lâu trong này.

Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức kêu: "Thái Bạch Kim Ting!"

Thái Bạch Kim Tinh từ bên ngoài bước nhanh vào, khoát phất trần trong tay lên trên khuỷu tay, xoay người thi lễ cung kính nói: "Bệ hạ!"

Liếc mắt nhìn một mảnh hỗn độn trên đất, lông mày hắn giật giật, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Ngọc Hoàng Đại Đế và Câu Trần Đại Đế đánh nhau?

Ngọc Hoàng Đại Đế giả vờ bình tĩnh nói: " Tửu lượng của Câu Trần Đại Đế không tốt lắm, ngươi hãy đưa Câu Trần về Đế Cung an toàn đi."

Thái Bạch Kim Tinh cung kính đáp: "Vâng!" rồi bước lên một bước, đỡ Bạch Cẩm đang lâng lâng xoay người đi ra bên ngoài.

Vẻ mặt Ngọc Hoàng Đại Đế thay đổi, đột nhiên có chút lo lắng, nhỡ may trên đường Bạch Cẩm lộ ra bản chất lang sói thì phải làm sao? Lập tức nói: "Đợi đã!"

Thái Bạch Kim Tinh tức khắc dừng chân, nghi ngờ nhìn về phía Ngọc Hoàng Đại Đế: "Bệ hạ, ngài có gì phân phó?"

Ngọc Hoàng Đại Đế bước lên, duỗi tay ra. Trong lòng bàn tay hiện ra một mảnh gấm hoa, cuộn gấm hoa thành một cục nhét vào trong miệng Bạch Cẩm, vỗ vỗ tay lúc này mới yên tâm, nói: "Đưa Câu Trần Đại Đế trở về đi!"

Ách~ Thái Bạch Kim Tinh có chút chần chờ hỏi: "Bệ hạ, như thế có phải không thân thiện lắm không?"

Ngọc Hoàng Đại Đế lắc đầu nói: "Ngươi đừng quan tâm, nhanh đưa Câu Trần Đại Đế trở về đi, nhớ không được lấy cái gấm hoa này ra cho tới khi đến Đế Cung."

"Vâng!"

Thái Bạch Kim Tinh bất đắc dĩ lên tiếng, nâng Bạch Cẩm đi ra ngoài, trong đầu cảm thấy vô cùng mờ mịt. Ngọc Hoàng Đại Đế quá khó hầu hạ, lão già như hắn hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của ngài! Lại tưởng niệm Hạo Thiên Thượng Đế lần thứ sáu trăm ba mươi mốt.

Bên trong Dao Trì, Ngọc Hoàng Đại Đế thở dài một hơi. Trái tim nhỏ bé đập liên hồi. Khó trách Bạch Cẩm thường xuyên ra vào Hỗn Độn và Địa Phủ, hóa ra giữa Bạch Cẩm và hai vị sư tỷ có quan hệ không thể nói rõ. Về sau tuyệt đối không thể uống rượu cùng sư điệt nữa, lỡ như loại chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn hai vị sư tỷ sẽ lột ba lớp da của hắn!