Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 949: Định tiêu thế nào




Định Quang Hoan Hỉ Phật giật giật khóe mắt, không thích thì trả lại cho ta đi, có giỏi thì đừng có mà đòi! Bề ngoài thì vẫn ra vẻ sùng kính: "Đa tạ ý tốt của Câu Trần Đại Đế, Phật Giáo ta nhất định sẽ sửa chữa, nghiêm khắc quản giáo Phổ Hiền Bồ Tát."

Phổ Hiền Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự tái mét cả mặt, trong mắt lửa giận hừng hực, Định Quang Hoan Hỉ Phật chết tiệt, ta với ngươi không xong đâu.

Thân Công Báo gật đầu hài lòng: "Vậy thì tốt! Hoan Hỉ Phật, lấy Công Đức Kim Tiền ra đây đi!"

Định Quang Hoan Hỉ Phật bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hai trăm vạn Công Đức Kim Tiền đó! Trong cơ thể hắn dâng lên một quả cầu ánh sáng màu vàng, quả cầu chậm rãi bay về phía Thân Công Báo.

Thân Công Báo duỗi tay ra, quả cầu chạm vào lòng bàn tay hắn rồi biến mất, hắn lộ ra nụ cười hài lòng, hai trăm vạn Công Đức Kim Tiền không thiếu một xu.

Định Quang Hoan Hỉ Phật lạnh nhạt nói: "Bồi thường đã xong, mà ta cũng đã xin lỗi, nghe nói Ngoại Giao Thần còn nhiều sự vụ, bần tăng xin phép không tiễn!"

Thân Công Báo tay áo vung lên rồi biến mất, sau một khắc đã thấy hắn ngồi lên kiêu, hắn nói: "Trở về Thiên Đình!"

Tất cả thiên binh thiên tướng đồng thanh hô: "Vâng!"

Phái đoàn chuyển hướng về phía đông.

Khi phát sóng trực tiếp quay lại, Ngọc Sa xuất hiện trong ống kính với khuôn mặt mỉm cười: "Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay kết thúc ở đây, đúng sai thế nào chắc mọi người đã rõ.

Sư phụ của Câu Trần Đại Đế đã từng nói, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm, chớ thấy thiện nhỏ mà không làm, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Hy vọng chúng sinh tam giới nỗ lực cố gắng, lần sau phát sóng trực tiếp chúng ta gặp lại.”

Màn hình phát sóng trực tiếp chợt tối sầm.

Dù phát sóng trực tiếp đã kết thúc nhưng dư âm của chuyện này chỉ mới bắt đầu, vô số chúng sinh trong tam giới nghị luận sôi nổi, lần này Phật Giáo thật sự đã nổi danh tam giới, hiệu quả mà phát sóng trực tiếp mang lại mạnh hơn sức ảnh hưởng của lời đồn rất nhiều, cả Tam Giới Thương Thành đều không có đệ tử Phật Giáo nào dám lên tiếng.

...

Dưới tàng cây lớn trên đường Tây du, Đường Tam Tạng lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị, trợn tròn mắt nhìn phát sóng trực tiếp đã tối đen.

Tôn Ngộ Không đắc ý cười ha ha: "Tiểu hòa thượng, ngươi thấy chưa, sự thật là Phật Giáo đang vu khống Câu Trần Đại Đế."

Đường Tam Tạng lấy lại tinh thần, vội vàng tắt cửa phát sóng trực tiếp của Tam Giới Thương Thành, hai tay chắp lại niệm: "A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật! ”

Trái tim hắn vẫn khó mà bình tĩnh lại được, có Thiên đạo chứng thực thì chắc chắn là không sai rồi, giao dịch giữa ngân hàng và bần đạo là công bằng, trẻ con thì không biết nói dối, nhưng sâu trong nội tâm hắn lại dâng lên một cảm giác hoảng loạn và trống rỗng vô cùng, tín ngưỡng hắn sùng bái lần đầu tiên bị nghi ngờ như vậy, Phật Giáo vì sao lại làm như vậy? Sao mọi chuyện lại đi đến nước này!

"Tiểu hòa thượng, theo ta thấy kinh thư này không lấy cũng được! Muốn cứu thế giúp người thì dùng kinh thư Đạo Giáo cũng có thể, không bằng ta chúng ta chia tay rồi thôi đi, ta đi làm Tư Pháp Thiên Thần của ta, Bát Giới trở về Cao Lão Trang đi làm con rể, ngươi trở về làm ngự đệ Đường Vương của ngươi.

Lão Tôn ta cũng có thể truyền kinh cho ngươi, để ngươi đi độ thế cứu người.”

Đường Tam Tạng hoảng hốt một lát, nhưng tấm lòng kiên định hướng Phật một lần nữa chiếm thế thượng phong, sắc mặt nghiêm túc nói: "Ngộ Không, chớ dùng một biểu hiện mà xét đến cả sự việc, việc này cho dù có sai cũng là lỗi của Phổ Hiền Bồ Tát, liên quan gì đến Phật Giáo? Liên quan gì đến Phật Tổ?"

Tôn Ngộ Không trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Tiểu hòa thượng, ngươi nghĩ chuyện lớn như vậy chỉ do một Bồ Tát nho nhỏ gây ra thật sao?”

Đường Tam Tạng chắp hai tay lại, cúi đầu nói: "Kẻ xuất gia không nói lời dối trá, Phật nói như thế thì chính là như vậy."

Hắn thu hồi Tam Giới Thương Thành rồi đứng dậy nói: "Ngộ Không, chúng ta nên lên đường rồi."

Tôn Ngộ Không gãi tai rồi nhảy lên xe ngựa, vểnh chân nằm ngửa, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn, Câu Trần Đại Đế giỏi quá đi mất! Không cần xuất hiện cũng có thể đè cho Phật Giáo không ngẩng đầu lên nổi, ước gì lão Tôn cũng được như vậy nhỉ, ta khó chịu đám trọc đó lâu rồi.

Trư Bát Giới vội vàng chạy tới cạnh xe ngựa, đoàn người lại kẽo kẹt đi về phía trước.

...

Ở phía bên kia, phía sau Điểu Sào nơi Thiên Đình, Cô Lương hào hứng kêu lên: "Thắng, thắng, hai trăm vạn Công Đức Kim Tiền đó! Chúng ta đã thắng.” Nàng vui mừng đến độ vừa hét vừa nhảy.

Thạch Cơ khó hiểu: "Sư huynh, ta có một chuyện không biết!"

"Ngươi có phải muốn hỏi vì sao Thiên đạo lại phán định hai ngàn Công Đức Kim Tiền cao hơn Cẩm Lan Cà Sa?"

Thạch Cơ gật gật đầu, giá trị của đàn Cẩm Lan Cà Sa phải trên hai ngàn Công Đức Kim Tiền mới đúng, nhưng vì sao Thiên đạo lại phán như vậy.

Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: "Bởi vì Thiên đạo và chúng ta cùng một phe đó!"

Chính tay Thiên đạo đã phá tan cấm chế của Cẩm Lan Cà Sa, sau đó cũng chính bàn tay đó đã đưa Cẩm Lan Cà Sa cho ta, hắn đương nhiên phải tán thành Cẩm Lan Cà Sa là của ta rồi.

Thạch Cơ không hiểu ra sao, Thiên đạo cùng hội cùng thuyền với chúng ta? Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ sư huynh đã làm thân được với cả Đạo Tổ? Chuyện này xảy ra khi nào? Sư huynh thật sự là sâu không lường được!

Cô Lương chạy đến trước mặt Bạch Cẩm, nàng ngước khuôn mặt chờ mong lên hỏi hắn: "Sư huynh, hai trăm vạn này ngài định tiêu như thế nào?"

Bạch Cẩm cười ha hả: "Ngươi nói xem?"