Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 908: Có chết cũng không từ nan




Thông Thiên Hà, kim ngư của Quan Thế Âm Bồ Tát hạ giới.

Nữ Nhi Quốc, Hắc Hạt của Linh Sơn hạ giới...”

Sau khi nghe được một loạt danh hào, Địa Tạng Vương càng nghe sắc mặt càng khó coi, chẳng lẽ thật sự đúng như sư phụ nói, kiếp nạn nào cũng có công đức? Nếu không có lợi thì tại sao lại có nhiều Phật Đà Bồ Tát cho pháp đệ tử và tọa kỵ hạ giới làm yêu quái như vậy, thậm chí ngay cả đồng tử cùng tọa kỵ trong cung cũng hạ giới, khẳng định chuyện này phải có ích lợi lớn lao lắm.

"Bồ Tát, còn có một ít kiếp nạn ta không thể dò xét.”

"Những thứ này đã đủ rồi, ngươi đi xuống đi.”

Đế Thính xoay người đi ra ngoài.

Địa Tạng Vương đi tới đi lui trong đại điện, hắn cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị phản bội, bị Phật Giáo vứt bỏ, không được, hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Dưới chân Địa Tạng Vương mọc ra một đóa hoa sen cực lớn, hoa sen khép lại vây Địa Tạng Vương vào bên trong, một đạo Phật quang lóe lên rồi cả người cả hoa biến mất không thấy.

Linh Sơn, những ngọn núi trắng nõn như ngọc chia ra đứng sừng sững, trên mỗi ngọn núi đều có những phật điện rộng lớn, Phật quang chiếu rọi, Phạn âm quanh quẩn.

Nơi cao nhất chính là Đại Lôi Âm Tự, cũng là nơi ngưng tụ tín ngưỡng Phật Giáo.

Trước Đại Lôi Âm Tự đột nhiên mọc lên một đóa kim liên, La Hán canh cửa vội vàng nhìn về hướng đó, ai, ai dám làm càn trước cửa Đại Lôi Âm Tự?

Đóa kim liên mở ra, Địa Tạng Vương từ trong kim liên bước xuống, sắc mặt nghiêm túc.

La Hán Kim Cương canh gác cung kính nói: "Bái kiến Địa Tạng Vương Bồ Tát!"

Địa Tạng Vương Bồ Tát cất bước đi vào bên trong.

Đại tướng Kim Cương canh gác khó xử: "Bồ Tát có thể đợi một lát hay không, Phật Tổ đang tiếp Quan Thế Âm Bồ Tát.”

Địa Tạng Vương Bồ Tát bình tĩnh: "Đây là chuyện không thể nói với người khác.” Bước chân không ngừng đi vào bên trong.

Kim Cương đại tướng dẫn đầu hoảng loạn, ngăn cũng không được, không cản cũng không được.

Bỗng có một giọng nói vang dội từ trong Đại Lôi Âm Tự vọng ra: "Mời Địa Tạng Vương Bồ Tát!"

Kim Cương La Hán trông cửa thở phào nhẹ nhõm, cuống quýt lui ra hai bên nhường đường.

Địa Tạng Vương Bồ Tát đi vào trong Đại Lôi Âm Tự, vừa vặn nhìn thấy Quan Thế Âm Bồ Tát từ trong đó đi ra.

Quan Thế Âm gật đầu mỉm cười.

Địa Tạng Vương Bồ Tát hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu cao ngạo, lúc đi ngang qua bên cạnh Quan Thế Âm thì nói nhỏ: "Kẻ nịnh hót!"

Quan Thế Âm Bồ Tát sửng sốt, trong đầu vô thức hiện ra một bóng người: Bạch Cẩm! Nhưng lúc nhớ ra Tạng Vương đang mắng mình, Quan Thế Âm Bồ Tát giận dữ định quay đầu lại, nhưng đâu còn bóng dáng Địa Tạng Vương?

Bên trong Đại Lôi Âm Tự, Địa Tạng Vương Bồ Tát và Phật Tổ Như Lai ngồi đối diện.

Phật Tổ Như Lai mỉm cười: "Địa Tạng Vương Bồ Tát không ở Địa Phủ độ hóa oan hồn lệ quỷ, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến Đại Lôi Âm Tự?"

Địa Tạng Vương chắp hai tay lại nói: "Phật Tổ, nghe nói chuyện lấy kinh ở Tây Thiên có chín chín tám mươi mốt nạn, nạn nào cũng có công đức, không biết có thật hay không?"

Phật Tổ Như Lai mỉm cười nói: "Đây là công đức của Phật Giáo ta!"

Địa Tạng Vương Bồ Tát nghĩ thầm trong lòng: "Quả nhiên là vậy! Còn không thèm che giấu.”

Phật Tổ Như Lai hỏi: "Địa Tạng Vương Bồ Tát, có chỗ nào không ổn sao?"

Địa Tạng Vương Bồ Tát mỉm cười lắc đầu: "Không gì không ổn, dưới sự lãnh đạo của Phật Tổ, Phật Giáo đang rất hưng thịnh!"

"Đều nhờ Bồ Tát tọa trấn Âm Sơn, mưu tính số mệnh cho Phật Giáo ta.”

“Ta xin tuân theo pháp chỉ!”

Địa Tạng Vương Bồ Tát chắp hai tay lại, cúi đầu cung kính hành lễ rồi biến mất trong một trận Phật quang.

Phật Tổ Như Lai cũng không quá để ý đến cuộc ghé thăm lần này của Địa Tạng Vương, chỉ nghĩ hắn tới quan tâm tiến độ lấy kinh mà thôi, dù sao chuyện Tây Hành liên quan đến sự hưng thịnh của Phật Giáo, là Bồ Tát từ thời viễn cổ của Phật Giáo, hắn quan tâm đến chuyện này là việc quá bình thường.

Kẻ địch hiện tại của Phật Giáo phải là Bạch Cẩm, vừa nghĩ đến Bạch Cẩm dám tặng vàng cho Đường Tam Tạng là Như Lai lại bừng bừng lửa giận, nhân vật chính trực như Thông Thiên Giáo Chủ sao lại thu nhận một đệ tử không biết liên sỉ như vậy, thật đáng giận.

Địa Tạng Vương rời khỏi Tây Phương Linh Sơn lại không quay về Địa Phủ, mà là trực tiếp đi Điểu Sào ở Thiên Đình.

Trong một đình nghỉ chân đặt giữa Điểu Sào, Bạch Cẩm cùng Địa Tạng Vương ngồi đối diện nhau, hai chén trà trước mặt bốc lên hơi nóng cũng có vẻ điềm đạm.

Bạch Cẩm bất đắc dĩ thở dài một hơi, trấn an đối phương: "Địa Tạng, ngươi đừng tức giận, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng, cũng có thể là Như Lai có sắp xếp công đức cho ngươi, chỉ là hiện tại không nói cho ngươi biết, định về sau sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ thì sao?

Địa Tạng Vương chợt dâng lên sự cảm động vô hạn, hắn nói: "Sư phụ, ngài là một vị tiên tốt, từ lúc chúng ta quen biết đến giờ, ngài đã giúp ta rất nhiều, giúp ta tranh đoạt vị trí Phật Tổ, giúp ta xin vay tiền, còn giúp ta kéo dài thời hạn ngân hàng đòi nợ.

Hiện tại còn nói cho ta biết hành vi xấu xa của Như Lai nữa, đệ tử vô cùng cảm động, ngày sau nếu sư phụ có chuyện gì, đệ tử nhất định phải giúp ngài, có chết cũng không từ nan.”