Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 907: Không ngờ hắn có thể thông qua kiểm toán




Tôn Ngộ Không nhảy xuống khỏi đám mây, cười ha ha nói với hắn: "Tiểu hòa thượng, ngươi lại dừng nữa sao? Cứ đi đi dừng dừng như vậy, khi nào có thể đến Tây Thiên gặp Phật?"

Đường Tam Tạng khoát tay, đau đớn nói: "Ta không cưỡi được, không cưỡi được, mông vi sư nát hết rồi.

Ngộ Không, nếu không ngươi trở về Đại Đường khác giúp sư phụ đi! Con ngựa này thực sự không dành cho người cưỡi mà.”

Bạch Long Mã phía sau bất mãn phì mũi.

Tôn Ngộ Không cười quái dị: "Đây chính là tọa kỵ Quan Thế Âm Bồ Tát chuẩn bị cho ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn từ chối sao?"

Đường Tam Tạng cảm thán: "Khi ta ở chùa cũng từng cưỡi ngựa, nhưng bây giờ lại cảm thấy cưỡi ngựa mệt mỏi quá.”

Hắn cúi đầu nhìn đôi chân còn đang run rẩy của mình, cảm khái: "Ngộ Không, nếu cứ cưỡi như vậy thì vi sư sẽ tàn phế mất.”

"Tiểu hòa thượng, ngươi bây giờ phải gọi là, chuyển từ nghèo sang giàu thì dễ, mà kẻ giàu biến thành nghèo thì chịu không nổi, quen với xe cơ quan nên không cưỡi được ngựa nữa cũng đúng thôi.”

“Vậy phải làm thế nào?”

Đường Tam Tạng nhíu mày thở dài, không ngừng lung lay chân mình, cưỡi ngựa mười vạn tám ngàn dặm, nghĩ cũng không dám nghĩ, trên đời này chẳng có ai làm được cả! Mông lại chả mòn vẹt cả ra.

Tôn Ngộ Không suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không thì để lão Tôn ta mua giúp ngươi một chiếc xe ngựa? Để con Bạch Long Mã này kéo xe.”

Đường Tam Tạng lập tức mừng rỡ đáp: "Được, được, cách này rất tốt.”

Bạch Long Mã đột nhiên gào lên: "Ta phản đối!"

Đường Tam Tạng nói: "Tam Thái tử, trước đây ngươi quá kiêu ngạo bừa bãi mới rơi vào tình trạng như vậy, hiện tại ngươi phải nghe lời khuyên răn của người khác.”

Tôn Ngộ Không sáng mắt, tò mò hỏi: "Sư phụ, ngài biết chuyện trước đây của nó sao?"

“Biết một chút!”

"Chờ lát nữa ngươi phải kể cho lão Tôn ta nghe đấy.”

"Phì!” Bạch Long Mã phun ra hai luồng khí từ trong lỗ mũi, trong mắt hiện lên tia nhìn bạo ngược.

Tôn Ngộ Không giơ nắm đấm uy hiếp: "Muốn ăn đòn à?"

Bạch Long Mã lập tức cúi đầu ăn cỏ, trông rất thành thật.

"Ngộ Không, mau mua cho vi sư một chiếc xe ngựa.”

Tôn Ngộ Không lấy ra Tam Giới Thương Thành của mình, đột nhiên nghĩ đến chuyện hình như mua xe ngựa phải tốn không ít tiền liền ho khan đánh tiếng: "Tiểu hòa thượng, ngươi cũng biết lão Tôn ta có bao nhiêu tiền đều cho Phật Tổ Như Lai vay cả rồi, cho nên ngựa tự mua xe cho mình đi!"

Nói xong liền đưa tay ra sau đầu lấy ra ba sợi lông màu vàng kia, đặt ở trước mặt rồi dùng Tam Giới Thương Thành chụp ảnh.

Đường Tam Tạng nghi hoặc: "Ngộ Không, ngươi làm cái gì vậy?"

Tôn Ngộ Không cười đắc ý: "Lão Tôn ta thần thông quảng đại, pháp lực cao cường, cần gì đến người khác giúp đỡ? Cho nên lão Tôn ta định tặng nó lại cho người có duyên.”

"Đinh! Hàng của ngài đã lên kệ, ba sợi lông cứu mạng, có thể giải nguy khốn, một sợi giá bán mười nghìn Công Đức Kim Tiền.”

Tôn Ngộ Không vui vẻ thu hồi Tam Giới Thương Thành, Quan Thế Âm Bồ Tát đúng là một Bồ Tát tốt! Tặng pháp bảo đúng lúc lão Tôn ta không có tiền, không hổ danh là vị thần tiên cứu khổ cứu nạn.

...

Trong khi đó, tại Dao Trì Thánh Địa trên Thiên Đình, Long Cát, Tinh Vệ, A Tu đang dạo chơi bằng thuyền trên một hồ nước trong vắt.

Long Cát lấy điện thoại di động của mình ra, vui mừng nói: "Sư tỷ, pháp bảo của ta được thuê rồi.”

A Tu tò mò hỏi: "Thật sự có người bỏ ra từng đó công đức ra thuê pháp bảo hả, là ai?"

Long Cát nâng Tam Giới Thương Thành của mình lên, cười hì hì nói: "Là Đường Tam Tạng, ta không biết là hắn còn có nhiều tiền vậy đó.”

Tinh Vệ bình tĩnh nói: “Cho thuê đi!

"Ai quan tâm có phải hắn thuê hay không, hiện tại là của ta rồi, nhưng ta không ngờ hắn có thể thông qua kiểm toán.”

Tinh Vệ có hơi do dự nhưng cũng đưa pháp bảo của mình lên kệ ở Tam Giới Thương Thành, dù sao hiện tại nàng cũng không dùng được, pháp bảo để yên đó cũng phí, không bằng để cho chúng nó đi kiếm cho ta một ít công đức trở về.

...

Trong Địa Phủ, Địa Tạng Vương vội vã trở lại trong cung điện, lớn tiếng kêu lên: "Đế Thính!"

Đế Thính đạp lên tường vân bay đến, hắn dừng ở trước cung điện, sau đó ưu nhã bước bốn vó đi vào.

Trong đại điện, Địa Tạng Vương đang đi tới đi lui, thần sắc vừa tức giận còn có vẻ lo lắng.

Đế Thính đi vào, nó cúi đầu kêu: "Bồ Tát!"

Địa Tạng Vương dừng bước: "Đế Thính, ngươi đến đây nó cho ta nghe, Tây Du tám mươi mốt là thần thánh phương nào.”

Đế Thính nằm sấp trên sàn nhà, lỗ tai giật giật lắng nghe tam giới, một lát sau liền đứng dậy cung kính nói: "Hắc Hùng tinh ở Hắc Phong Sơn của Quan Âm Linh Vận, Hoàng Sơn quái và Hoàng Phong quái do Linh Cát Bồ Tát nuôi dưỡng.

...

Hoàng Bào quái ở Bảo Tượng quốc, Khuê Mộc Lang Tinh của Thiên Đình hạ phàm.

Bình Đỉnh Sơn, Thanh Ngưu của Đâu Suất Cung hạ phàm.

Liên Hoa Động có đồng tử của Đâu Suất Cung hạ phàm.

Ô Kê quốc, tọa kỵ của Nam Cực Tiên Ông hạ phàm