Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 906: Dừng lại, đau quá




Tôn Ngộ Không nhìn nhìn Bạch Long Vương với ánh mắt khác xưa, hắn là Tam Thái tử của Tây Hải Long Vương, lúc trước lão Tôn ta đại náo Tây Hải Long Cung cũng chưa thấy hắn, bản lĩnh có thể nói là mạnh hơn lão Long Vương kia một chút, còn đủ sức chịu được hai chiêu của lão Tôn.

Mặt Đường Tam Tạng thì nhíu hết cả lại, Tôn Ngộ Không bị trấn áp dưới chân núi Liên Hoa nên không biết chuyện của thế giới bên ngoài, nhưng Đường Tam Tạng biết!

Thế nhân đều biết, lúc trước là Tam Thái tử của Tây Hải Long Vương nhìn thấy Vạn Thánh Công Chúa rồi nổi lên sắc tâm, hắn nhờ Quan Thế Âm Bồ Tát nên cuối cùng khiến cho đôi tình nhân là Vạn Thánh Công Chúa và Cửu Đầu Trùng phải chia tách, thật là thê thảm.

Cuối cùng vẫn phải nhờ Thiên Đình nhúng tay vào mới trị được Tam Thái tử Tây Hải, giúp Cửu Đầu Trùng cùng Vạn Thánh Công Chúa nối lại lương duyên.

Lúc còn bé mình nghe được câu chuyện này hắn còn vỗ tay khen ngợi Thiên Đình và đã trừng phạt kẻ ác của Tây Hải, đúng là làm người nghe sảng khoái.

Khi đó hắn đâu ngờ có một ngày mình lại được nhìn thấy sự thật đằng sau câu chuyện truyền, Quan Thế Âm Bồ Tát quả nhiên có quan hệ lằng nhằng với Tây Hải Tam Thái tử, không ngờ lời đồn đằng sau truyền thuyết lại là thật, hiện tại Quan Thế Âm Bồ Tát vẫn giúp Tây Hải Tam Thái tử che dấu sự thật.

Tôn Ngộ Không chớp chớp mắt, hắn lập tức nhảy lên đám mây rồi đi tới trước mặt Quan Thế Âm Bồ Tát, hắn nhón chân, cười khà khà: "Bồ Tát!

Trong lòng lão Tôn có ma chướng, thật sự không đi được đến Tây Thiên đâu, hay là ngài tìm một người khác đi?

Lão Tôn thấy con rồng này cũng rất giỏi mà, đủ để bảo vệ tiểu hòa này đến Tây Thiên. Ta còn nghe nói ngài có một đệ tử gọi là Mộc Tra, đó là huynh trưởng của Na Tra, đoán chắc cũng là kẻ có pháp lực cao cường, năng lực vô biên, không thì ngươi cũng phái hắn đi luôn, hắn và bạch long cùng bảo hộ tiểu hòa thượng Tây Thiên lấy kinh, cuối cùng còn có thể kiếm được kim thân chính quả.

Nếu Bồ Tát đồng ý, lão Tôn ta lấy Kim Cô xuống luôn.”

Quan Thế Âm Bồ Tát răn dạy: "Năm đó ngươi chưa thành nhân đạo nhưng chịu tận tâm tu hành. Hôm nay mới thoát khỏi tội trạng sao lại lười biếng? Phật gia coi Tịch Diệt là chân, phải tin tưởng chính quả. Giả dụ ngươi chạm phải chỗ khó, ta cho phép ngươi gọi thiên thiên ứng, gọi địa địa linh.”

Tôn Ngộ Không lật tay lấy ra một tấm kim bài, nói: "Gọi thiên thiên ứng, gọi địa địa linh, cái này lão Tôn Hội biết mà! Cầm lệnh bài này trong tay, có thể hiệu lệnh thiên binh, Âm Thần của Địa Phủ cũng phải nghe lệnh của lão Tôn.” Trong giọng nói có ý đắc chí.

Quan Thế Âm Bồ Tát không biết nói gì, nàng ta quên mất Tôn Ngộ Không đã trở thành Tư Pháp Thiên Thần, mà Tư Pháp Thiên Thần thì có năng lực gọi thiên thiên ứng, gọi địa địa linh. Nàng ta thầm oán giận Thiên Đình nhiều chuyện nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười: "Gặp phải trường hợp vô cùng nguy nan, ta cũng có thể tới cứu ngươi.”

“Không cần, không cần, lão Tôn ta có một đám bạn tốt ở Thiên Đình, Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính, bọn hắn đều có thể đến giúp ta.”

“Ngộ Không, bọn hắn là Tư Pháp Thiên Thần, cần chấp pháp tam giới, ngươi chớ có đi quấy rầy nhiều, gặp chuyện khó có thể đến Lạc Già Sơn, cũng có thể đi tây phương Linh Sơn cầu cứu.”

Tôn Ngộ Không thấy trì hoãn không được, liên tục gật đầu, ứng phó qua loa: "Được rồi, lão Tôn hiểu rồi, gặp chuyện nhất định sẽ cầu cứu Bồ Tát.”

Lúc này Quan Thế Âm Bồ Tát mới hài lòng gật gật đầu, nàng rút ba chiếc lá dương liễu rồi đưa cho Tôn Ngộ Không: "Đi!"

Ba lá liễu bay đến sau gáy Tôn Ngộ Không rồi hóa thành ba sợi lông vàng, mọc sau đầu Tôn Ngộ Không.

"Ta lại tặng ngươi thêm ba bản lĩnh, nếu gặp lúc nguy nan có thể ứng biến kịp thời, qua được tai ương gấp gáp.”

Tôn Ngộ Không sờ ba sợi lông về phía sau, mắt khỉ sáng ngời đảo qua đảo lại, hắn chắp ta cười ha hả: "Đa tạ Bồ Tát!"

"Thầy trò các ngươi tiếp tục lấy kinh, chớ có sinh thêm chuyện bản thân lười biếng.” Quan Thế Âm Bồ Tát nói xong liền bay về hướng Nam Hải Lạc Già Sơn.

Tôn Ngộ Không cưỡi mây hạ xuống: "Tiểu hòa thượng, ngươi lại có tọa kỵ rồi.”

Đường Tam Tạng nhìn Bạch Long Mã trước mặt, còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi: "Ngươi là Long Vương Tam Thái tử, thần thông quảng đại, không biết có thể biến thành xe cơ quan hay không, vi sư không biết cưỡi ngựa.”

"Phì!" Bạch Long Mã khịt mũi, quay đầu đi.

Tôn Ngộ Không cười ha ha: "Tiểu hòa thượng, ngươi chấp nhận số phận đi thôi! Lên ngựa đi.”

Hộ pháp Già Lam dâng lên yên ngựa, Đường Tam Tạng bất đắc dĩ nhảy lên rồi men theo đường núi đi ra ngoài

Tôn Ngộ Không đưa tay vỗ mông ngựa, cười ha ha kêu lên: "Đi!"

Bạch Long Mã hí một tiếng dài, nhanh chóng chạy vọt lên trước.

Tôn Ngộ Không bay lên trời, bay là là theo sau.

"Á!" Đường Tam Tạng phát ra tiếng kêu hoảng sợ vang vọng núi rừng.

“Dừng lại, mau dừng lại!”

"Ngộ Không, mau để Bạch Long Mã dừng lại, vi sư sắp chết.”

...

Không lâu sau, Bạch Long Mã đã chạy khỏi Ưng Giản Lĩnh và đi trên con đường gập ghềnh.

“Dừng lại, đau quá!”

Bạch Long Mã lúc này mới dừng bước, Đường Tam Tạng ôm yên ngựa lồm cồm bò xuống, hai chân mở rộng chàng hảng chậm rãi lết lết về phía trước, thỉnh thoảng hít một hơi khí lạnh.