Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 905: Chẳng lẽ Bồ Tát muốn bần tăng cưỡi ngựa




"Bồ Tát nói nói thế thật vô lý, lão Tôn ta gây họa khi nào?

Rõ ràng là ta làm đúng lại bị trách phạt, như thế còn gọi là chính quả gì nữa?"

“Còn dám ngụy biện, ngươi giết hại sinh mệnh kẻ khác mà còn không sai sao?

Tôn Ngộ Không cười khà khà: "Ngươi hỏi sư phụ ta xem lão Tôn ta làm đúng hay sai?"

Quan Thế Âm Bồ Tát nhìn xuống phía dưới.

Đường Tam Tạng chắp hai tay lại, nghiêm túc nói: "Khởi bẩm Bồ Tát, Ngộ Không không sai, người sai chính là bần tăng.

Cái gì là thiện? Thiện là làm việc thiện với người khác, là tâm địa thuần lương, là việc tu hành của bản thân.

Thiện không phải là sự tha thứ hay nuông chiều, thiện cũng không phải là lòng từ bi vô tận, không ngừng nương tay, dung túng cho tội lỗi chính là việc ác lớn nhất! Phật từ bi của ta cũng có những vị như Kim Cang nộ mục, gặp phải tà ác cũng sẽ biến thành Sư Tử Hống, đây mới là từ bi chân chính.

Ngộ Không nói rất đúng, họa phúc không phân rõ, tất cả đều dựa vào con người. Kết quả của thiện ác như bóng và hình, nếu làm ác thì phải gánh chịu hậu quả của việc làm ác, Ngộ Không làm không sai.”

Quan Thế Âm Bồ Tát cũng hơi sững sờ, Đường Tam Tạng thay đổi rồi, trước kia hắn không như vậy. Đương nhiên ta biết là Tôn Ngộ Không không làm sai, nhưng ta đang đứng về phe ngươi đó, sao mới chớp mắt mà ngươi đã phản bội bổn tọa?

Chờ một chút, trong câu nói vừa rồi có gì đó là lạ, “Họa phúc không phân rõ, tất cả đều dựa vào con người. Kết quả của thiện ác như bóng và hình...” đây không phải là câu nói trong Đạo Kinh sao?

Quan Thế Âm Bồ Tát xấu hổ: "Ngộ Không, ngươi đã nói gì với sư phụ ngươi?"

Tôn Ngộ Không đắc ý: "Đương nhiên là luận đạo với hắn, hiển nhiên người thắng là lão Tôn.

Muốn lão Tôn ta giải câu thần chú cũng đơn giản, trước tiên hãy lấy Niệm Châu trên cổ lão Tôn ra.” Hắn nói xong liền ngước đôi mắt chờ mong lên nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát. Cởi đi, có bản lĩnh ngươi cởi bỏ cho ta!

Quan Thế Âm Bồ Tát cạn lời, đây là Tôn Ngộ Không sao? Hắn đã trải qua cái gì trong năm trăm năm qua? Hắn còn biết luận đạo nữa ư?

Quan Thế Âm Bồ Tát cố nặn ra một nụ cười: "Huyền Trang, Ngộ Không, các ngươi có giác ngộ này là rất tốt, con đường Tây Hành chính là con đường tu hành, khi các ngươi hiểu rõ bản thân, hiểu rõ Phật lý thì dù Linh Sơn ở phương xa nhưng Đại Lôi Âm Tự vẫn ở trong lòng.”

Đường Tam Tạng vui mừng bái lạy: "Đa tạ lời dạy của Bồ Tát.”

Tôn Ngộ Không xen lời: "Quan Thế Âm Bồ Tát, ngươi chớ có đánh trống lảng, chuyện Niệm Châu tạm thời không nói đến.

Nhưng lão Tôn cùng tiểu hòa thượng vất vả đi Tây Thiên lấy kinh, ngươi lại bảo con rồng này đợi ở đây, làm hỏng cơ quan tọa kỵ của tiểu hòa thượng, đây là đạo lý gì?"

"Lần này đi Tây Hành phải trải qua mười vạn tám ngàn dặm, xe cơ quan của Huyền Trang chỉ là vật phàm tục, làm sao có thể đi hết được thiên sơn vạn thủy rồi đến Phật địa Linh Sơn?

Con rồng này chính là vật mà ta cầu xin trước mặt Ngọc Đế, có thể biến thành một con ngựa thay tọa kỵ đưa sư phụ ngươi đi tới Linh Sơn.”

Đường Tam Tạng há miệng, trong lòng thật khổ sở, bần tăng không muốn long mã, bần tăng chỉ cần xe cơ quan của ta!

Quan Thế Âm Bồ Tát cười nói: "Huyền Trang, ngươi mở Vụ Lộ Càn Khôn Võng ra!"

Đường Tam Tạng ngượng ngùng nói: "Bồ Tát, lần đầu tiên dùng pháp bảo này nên ta không biết mở ra như thế nào.”

"Ngươi chỉ cần đăng nhập thương thành rồi nhấn vào nút kết thúc thuê bảo vật là được.”

"À à..." Đường Tam Tạng luống cuống tay chân mở Tam Giới Thương Thành của mình, tìm được nút chấm dứt cho thuê rồi nhấn vào đó.

Tam Giới Thương Thành đột nhiên tỏa ra một luồng sáng rực rỡ, linh khí thiên địa hội tụ xung quanh luồng sáng đó rồi hình thành từng đạo văn lộ bay múa trên không trung, tổ hợp nên một trận pháp, lơ lửng trên đầu tiểu bạch long.

Vụ Lộ Càn Khôn Võng chậm rãi lỏng ra, nó bay lên không trung, cuối cùng bị hút vào trong trận pháp rồi biến mất.

Tôn Ngộ Không lẩm bẩm: "Thì ra là đồ cho thuê!” Trong lòng hắn âm thầm tiếc nuối, nếu là đồ của sư phụ thì ta có thể khuyên hắn bán nó đi trả nợ.

Đường Tam Tạng cũng thầm cảm thán, Bồ Tát biết nhiều thứ thật, còn biết cả cách chấm dứt cho thuê, thật sự là thần thông quảng đại.

Quan Thế Âm Bồ Tát vươn bàn tay ngọc mảnh khảnh, nắm lấy nhành dương liễu bên trong Ngọc Tịnh Bình, nàng rút cành dương liễu rồi vung lên, một ít nước thần rơi xuống, bao phủ tiểu bạch long.

"Gừ...” tiểu bạch long xuyên qua làn hơi nước rồi phóng lên trời, hắn xoay tròn trên không trung một cái rồi lao xuống dưới, nửa đường biến thành một con bạch mã lao nhanh giữa không trung rồi chạy tới gần bọn hắn, cuối cùng, bốn vó nó chạm đất rồi dừng ở bên cạnh Đường Tam Tạng, ngựa ta lắc đầu vung đuôi, thở phì phì.

Đường Tam Tạng nhìn Bạch Long Mã bên cạnh, trong lòng lại chỉ thấy hoảng loạn, chẳng lẽ Bồ Tát muốn bần tăng cưỡi ngựa?

Quan Thế Âm Bồ Tát nói: "Ngươi vốn là con trai thứ ba của Tây Hải Ngao Nhuận, Tây Hải Tam Thái tử, Ngao Liệt.

Vào ngày ngươi đại hôn lại vô cớ gây rối, phóng hỏa đốt ngự tứ minh châu trên điện, đã phạm tội chết với Thiên Đình, đáng lẽ là không thoát khỏi cảnh nạp mạng trên Trảm Tiên Đài.

Là ta đích thân gặp Ngọc Đế rồi cầu xin cho ngươi được tha tôi, lệnh cho ngươi ở đây ẩn tu, chờ người lấy kinh, sau đó dốc sức cho Đường Tam Tạng.

Sau này ngươi phải dụng tâm hoàn nghiệp chướng ngại, sau khi thành công, vượt qua cảnh giới phàm long sẽ tu thành kim thân chính quả.”

Bạch Long Mã cúi đầu cung kính nói: "Đa tạ Bồ Tát!"