Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 895: Đa tạ Bồ Tát dạy bảo




Tôn Ngộ Không cũng lăn lộn ra đất, càng niệm chú ngữ ác hơn.

"Ngộ Không, ngươi đừng niệm nữa. Đau quá, đau quá! Vi sư sắp chết rồi!"

"Tên đầu trọc kia, ngươi ngậm miệng trước đi! Á! Hix!"

"Chúng ta... chúng ta cùng dừng."

"Dừng!" Tôn Ngộ Không tức giận gào to.

Hai người đồng thời dừng niệm chú, nằm vật ra đất, người đầy mồ hôi, há miệng thở hồng hộc, quay đầu trợn mắt nhìn đối phương.

Đường Tam Tạng run rẩy chỉ vào Tôn Ngộ Không, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ xen lẫn khó tin: "Ngươi... sao ngươi dám sát hại vi sư?"

Tôn Ngộ Không cũng giận dữ quát: "Sao ngươi dám hại lão Tôn ta?"

"Ta là sư phụ ngươi, ngươi có lỗi thì đương nhiên phải chịu phạt."

"Khặc khặc! Lão Tôn ta không sai, rõ ràng kẻ sai là ngươi!"

Hai người trợn mắt trừng nhau, trong lòng bùng lửa giận. Cả hai lại bắt đầu niệm chú ngữ cùng một lúc.

"Á!"

"Á!"

...

Tiếng hét thảm thiết lại vang lên lần nữa, hai người lại đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Đột nhiên, trên bầu trời hiện ra một đám tường vân. Quan Thế Âm Bồ Tát đứng trên tường vân, tay cầm Dương Chi Ngọc Tịnh Bình.

"Huyền Trang, Ngộ Không, còn không mau im miệng." Giọng nói lớn vang vọng trong thiên địa.

Tôn Ngộ Không và Đường Tam Tạng cùng im bặt, ngẩng đầu nhìn lên trên, hai mắt đỏ ngầu, há miệng thở dốc. Đường Tam Tạng đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi lã chã.

Tôn Ngộ Không trở mình bật dậy, quơ tay một phát, Kim Cô Bổng trên mặt đất lập tức bay ra, rơi bộp vào lòng bàn tay. Hắn tức giận hét: "Quan Thế Âm Bồ Tát ngươi được lắm! Chắc chắn là ngươi đưa bộ y phục này cho tên hòa thượng trọc đầu kia. Dám ám hại lão Tôn ta, hãy xem lão Tôn ta hất ngươi xuống khỏi mây."

Đường Tam Tạng vội vàng quát to: "Ngộ Không không được vô lễ!"

Tôn Ngộ Không làm ngơ, xông thẳng lên mây, giáng một gậy về phía Quan Thế Âm Bồ Tát với khí thế oai phong.

Đường Tam Tạng ở bên dưới vội vàng niệm Kim Cô Chú.

"Á!" Tôn Ngộ Không trên bầu trời thét lên thảm thiết, hai tay ôm đầu, rơi bộp từ trên thiên không xuống đất.

"Á!" Đường Tam Tạng cũng kêu gào thảm thiết, ôm đầu quỳ bịch xuống đất.

Khóe miệng Quan Thế Âm Bồ Tát giần giật, cõi lòng câm nín. Sao lại thành ra nông nỗi này? Sao Bạch Cẩm và Như Lai Phật Tổ lại đồng thời ban thưởng pháp môn trói buộc? Lẽ nào bọn hắn thật sự tâm linh tương thông?

Quan Thế Âm Bồ Tát rút một cành dương liễu trong Ngọc Tịnh Bình, ném vào không trung. Một đạo thanh quang từ trên trời rơi xuống, bao phủ Tôn Ngộ Không và Đường Tam Tạng.

Bên trong thanh quang, tiếng kêu gào thảm thiết nhỏ dần rồi từ từ biến mất, hai người chỉ cảm thấy trán mát lạnh.

Tôn Ngộ Không từ dưới đất bật dậy, vươn tay gãi đầu rồi lại nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát lần nữa. Nàng có thể áp chế Kim Cô Chú của lão Tôn ta? Thế thì bản lĩnh tuyệt đối không kém, có lẽ còn mạnh hơn lão Tôn ta một chút.

Đường Tam Tạng vội vàng cúi lạy, hô: "Đệ tử Huyền Trang bái kiến Bồ Tát."

Hắn tố cáo bằng giọng điệu bi thương: "Bồ Tát, tên hầu tử này hung tính khó trừ, mong Bồ Tát thu hồi mệnh lệnh đã ban, đuổi hầu tử này đi." Từ thuở lọt lòng đến giờ, mình chưa từng phải chịu khổ như vậy.

Giọng nói lớn của Quan Thế Âm Bồ Tát vang vọng trong thiên địa: "Ngộ Không, ngơi biết lỗi chưa?"

Bịch! Tôn Ngộ Không chống Kim Cô Bổng xuống đất, cười khặc khặc quái dị: "Lão Tôn ta có lỗi gì?"

Đường Tam Tạng vội vàng tố cáo: "Bồ Tát, đệ tử phụng mệnh Tây Hành, vừa hay ban đêm ở nhờ một hộ nông phu. Vậy mà hầu tử ngang ngược kia lại đánh giết nhi tử nhà bọn hắn, giết một mạch sáu người. Yêu ma hung tàn nhường ấy sao có thể đi Tây Thiên?

Bây giờ hắn còn gài bẫy ta, xin Bồ Tát phân xử cho đệ tử!" Đường Tam Tạng cung kính quỳ gối dập đầu.

Quan Thế Âm Bồ Tát nhìn xuống dưới với ánh mắt dịu dàng, giọng nói thật lớn văng vẳng trong thiên địa: "Ngộ Không, ngươi đã bái sư phụ, vào phật bản thì phải có tấm lòng lương thiện, thành kính hướng Phật. Như vậy mới thành chính quả."

Đường Tam Tạng gật đầu lia lịa, Bồ Tát đang nói đến mình đây mà! Quét nhà còn e con kiến chết, thắp đèn vẫn sợ cháy thiêu thân, đó mới là hành vi của người xuất gia.

"Tiên đạo trân trọng sinh mệnh, độ vô số người. Nhưng lão Tôn ta chỉ độ người nên độ, còn hạng ác đồ tay đẫm máu tươi này thì lão Tôn ta sẽ đưa bọn hắn đến Địa Phủ siêu độ, thế thì có gì sai?"

"Ngộ Không, tất cả chúng sinh đều có trí tuệ đức tướng của Như Lai, nhưng bởi vì vọng tưởng cố chấp nên không thể chứng đạo. Dù là Huyền Trang hay là ngươi, kể cả sáu người bị ngươi giết cũng thế, các ngươi đều là Vị Lai Phật, chẳng qua là hiện tại bị nghiệp chướng che mắt nên mới bộc lộ tham sân si.

Chém giết thể xác thì đơn giản, nhưng cứu rỗi nội tâm mới là điều các ngươi nên làm. Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, cứu vớt bọn hắn cũng là cứu vớt chính bản thân ngươi.

Nghiệt hải mênh mông, quay đầu là bờ; buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật."

Quan Thế Âm Bồ Tát nhìn xuống dưới, giọng điệu chân thành tha thiết: "Ngộ Không, ngươi có hiểu không?"

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đạo lý vớ vẩn gì thế, lão Tôn ta đâu phải cha nương của bọn hắn, sao phải cứu rỗi nội tâm của bọn hắn? Hóa giải được cái oán lớn thế nào cũng còn cái oán sót lại; lấy đức báo oán sao có thể làm điều thiện được?

Xem ra Quan Thế Âm Bồ Tát muốn giúp tên tiểu hòa thượng này. Trước tiên cứ đuổi nàng đi đã, sau đó lại đi tìm Câu Trần Đại Đế cầu cứu.

Tôn Ngộ Không gật đầu như giã tỏi, vừa cười vừa nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi, lão Tôn ta hiểu rồi, đa tạ Bồ Tát dạy bảo."