Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 896: Xin trưởng lão tha cho chúng ta




Đường Tam Tạng cũng chắp hai tay trước ngực thi lễ, tỏ lòng sùng kính: "Đa tạ Bồ Tát dạy bảo."

Quan Thế Âm ôn tồn nói: "Ngộ Không, ngươi biết sai sửa sai là đại thiện! Còn không mau gỡ Kim Cô trên đầu sư phụ ngươi xuống."

Tôn Ngộ Không vội vàng bước đến đỡ Đường Tam Tạng dậy, giọng nói đong đầy áy náy: "Sư phụ, tất cả là lỗi của đệ tử, đệ tử không nên ám hại người."

Đường Tam Tạng thuận thế đứng dậy, vui mừng nói: "Ngộ Không, ngươi lầm đường biết quay lại, vi sư rất yên lòng. Mau gỡ Kim Cô trên đầu vi sư xuống!"

"Sư phụ, lão Tôn ta không tháo Kim Cô này xuống được đâu. Đây là thần khí của Tư Pháp Thần Điện trên Thiên Đình, đệ tử chỉ biết Kim Cô Chú thôi, không biết Tùng Cô Chú.

Nhưng sư phụ đừng vội, khi nào lão Tôn ta học được Tùng Cô Chú sẽ tháo giúp ngươi ngay lập tức."

Nét mặt Đường Tam Tạng dần cứng đờ, hắn nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát trên đám mây bằng ánh mắt cầu cứu.

Quan Thế Âm Bồ Tát vờ như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Đường Tam Tạng, bình tĩnh cất lời: "Đường lấy kinh biết bao khó khăn hiểm trở, hai sư đồ các ngươi cần phải nương tựa vào nhau, tin tưởng lẫn nhau mới có thể tiến bước.

Tuyệt đối không được để sự việc tương tự xảy ra lần nữa, lại càng không được nhắc lại chuyện mỗi người mỗi ngả gì đó. Đi Tây Hành đi!"

Đường Tam Tạng chắp hai tay trước ngực, khom người thi lễ, bất đắc dĩ nói: "Đa tạ Bồ Tát dạy bảo, đệ tử nhất định sẽ khắc ghi trong tâm khảm."

Tôn Ngộ Không cũng chắp tay thi lễ, cười hềnh hệch: "Đa tạ! Đa tạ!"

Quan Thế Âm Bồ Tát biến mất sau Phật quang.

Hai người đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn nhau, nơi ánh mắt giao nhau như có sấm rền chớp giật.

Bỗng nhiên Đường Tam Tạng nở nụ cười hòa nhã: "Ngộ Không, chúng ta tiếp tục lên đường nào!" Không thể không cúi đầu! Kim Cô Chú này đau quá, nhất định là còn đau hơn tràng hạt gấp trăm lần. Chờ khi nào tháo Kim Cô xuống, bần tăng nhất định phải dạy hầu tử cách làm người.

Tôn Ngộ Không vội vàng chìa tay, cười hì hì nói: "Mời sư phụ!" Bây giờ lão Tôn ta chỉ có thể nhẫn nhịn, thật sự là tràng hạt này quá đau, chắc chắn còn đau hơn Kim Cô gấp trăm lần. Chờ khi nào tháo tràng hạt ra, lão Tôn ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.

Đường Tam Tạng nhặt chiếc mũ dưới đất đội lên đầu, che kín Kim Cô. Sau đó, hắn chui vào trong xe cơ quan, lái xe đi về phía trước.

Tôn Ngộ Không nhảy lên trên xe cơ quan, ngồi xếp bằng trên nóc xe, dùng Kim Cô Bổng cạy tràng hạt trên cổ.

Hai người im lặng suốt hành trình, rõ ràng là giữa đôi bên vẫn còn vướng mắc. Đặc biệt là ngươi tặng ta một chiếc vòng cổ, ta tặng ngươi một chiếc băng đeo đầu, tình sư đồ sâu nặng cảm động biết bao!

Hai sư đồ đi mãi, đi mãi, đột nhiên mắt hoa lên, ban ngày biến thành đêm tối. Rầm! Xe cơ quan đâm sầm vào một tảng đá lớn.

Đường Tam Tạng không tiếp tục duy trì thái độ lạnh lùng cao ngạo nữa, hoảng hốt la lên: "Ngộ Không, có... có chuyện gì vậy?"

Tôn Ngộ Không bay lên trời, giơ tay che trước trán cảnh giác nhìn xung quanh, trông thấy phía trước có một căn nhà sáng đèn trong màn đêm.

Ánh mắt lấp lóe, Tôn Ngộ Không đáp xuống, nói với vẻ khó hiểu: "Sư phụ, chuyện lạ, hình như chúng ta đã quay ngược về quá khứ."

Đường Tam Tạng ra khỏi xe, mờ mịt không hiểu gì: "Ngộ Không, ngươi nói quay trở lại quá khứ nghĩa là sao?"

Tôn Ngộ Không chỉ về phía xa, giọng nói tràn đầy kinh ngạc xen lẫn hoài nghi: "Tiểu hòa thượng, ngươi nhìn xem kia có phải hộ gia đình chúng ta tá túc lúc trước không?"

Đường Tam Tạng nhìn theo hướng Tôn Ngộ Không chỉ, quả nhiên trông thấy ánh nến trong núi rừng đằng xa.

Hắn nhìn xung quanh, thốt lên đầy kinh ngạc: "Con đường này cũng là con đường lúc trước chúng ta từng đi qua."

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai: "Quái lạ! Quái lạ! Sao chúng ta lại trở về lúc trước?"

Đường Tam Tạng lập tức tươi cười vui vẻ: "Ngộ Không, nhất định là Bồ Tát thi triển đại thần thông, cho chúng ta một cơ hội bù đắp sai lầm. Lần này ngươi tuyệt đối đừng tạo sát nghiệp nữa."

Tôn Ngộ Không nháy mắt, gật đầu cười hì hì: "Được! Được! Lần này lão Tôn ta nghe lời ngươi là được chứ gì!"

Đường Tam Tạng biến xe cơ quan thành hình thái người máy rồi đi về phía ánh đèn.

Lần này cũng như lần trước, hai sư đồ thuận lợi tá túc. Lần này không cần Tôn Ngộ Không nhắc nhở, Đường Tam Tạng đã chủ động lấy bình rượu bằng bạc ra, sai Tôn Ngộ Không cắt ra lấy một thỏi bạc để trả thù lao báo đáp.

Đêm khuya, tên nhi tử trộm cướp của gia đình kia trở về, cãi nhau với hai vị lão nhân gia.

Sáng sớm hôm sau, sáu tên cướp phát hiện ra xe cơ quan, muốn khiêng đi bán lấy tiền. Lần trước, Tôn Ngộ Không ra tay đánh chết bọn hắn ngay lúc này.

Lần này, Tôn Ngộ Không cũng đấm đá vài phát, đánh gục toàn bộ.

Sáu tên cường đạo quỳ rạp dưới đất, vừa dập đầu liên tục vừa khóc nức nở: "Xin tha mạng!"

"Xin tha mạng! Chúng ta không dám nữa."

"Sau này không dám nữa!"

"Xin trưởng lão tha cho chúng ta!"