Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 894: Lão Tôn ta đau chết đi được




Tôn Ngộ Không thầm bĩu môi, ai thèm đi lấy kinh chứ! Song hắn vẫn chắp tay thi lễ, cười hì hì: "Sư phụ nói phải, lão Tôn biết lỗi rồi, sau này ta tuyệt đối không tái phạm nữa."

Giọng Đường Tam Tạng dịu lại: "Ngươi được Bồ Tát chỉ định nên bần tăng sẽ cho ngươi thêm một cơ hội. Thu dọn hành lý đi, chúng ta lên đường thôi!"

Tôn Ngộ Không đảo mắt, vội vàng nói: "Sư phụ, đệ tử vừa bỏ đi đã nhận thức một cách sâu sắc sai lầm của mình, trong lòng vô cùng khó chịu. Vì vậy, đệ tử cố ý chuẩn bị một lễ vật tặng sư phụ để nhận lỗi."

Lễ vật? Đường Tam Tạng hơi vui mừng: "Ngươi có lòng là tốt lắm rồi, còn lễ vật thì không cần đâu."

"Cần chứ, cần chứ!" Tôn Ngộ Không chìa tay ra đằng trước, một cái khay sang quý tức khắc xuất hiện trong tay. Trên khay lót lụa đỏ, một chiếc Tì Lô Mạo mới tinh nằm đó.

Tôn Ngộ Không cười khúc khích: "Sư phụ, chiếc mũ kia của ngài cũ rồi, đâu xứng với thân phận cao tăng đại đức của ngài?

Đây là chiếc mũ mới mà đệ tử lên Thiên Đình nhờ tiên tử làm cho ngài đó. Ngài đội chiếc mũ này thì đảm bảo đầu óc tỉnh táo, tham kinh ngộ đạo cực nhanh."

Trong lòng Đường Tam Tạng lập tức trào dâng niềm xúc động, không ngờ Ngộ Không lại tặng lễ vật cho mình. Thế rồi hắn lại nghĩ tới y phục mình chuẩn bị cho đối phương, tức khắc cảm thấy hổ thẹn. Sau đó, hắn đè nén cảm xúc hổ thẹn, tự nhủ mình cũng vì tốt cho Ngộ Không. Hắn chắp hai tay trước ngực, mỉm cười niệm: "Nam Mô A Di Đà Phật! Ngộ Không, ngươi biết sai sửa sai đúng là đại thiện."

Tôn Ngộ Không cười khặc khặc, sốt sắng nói: "Sư phụ, đệ tử thay mũ mới giúp ngài nhé!"

Đường Tam Tạng mỉm cười lên tiếng: "Ngộ Không, thật ra vi sư cũng chuẩn bị một lễ vật cho ngươi."

"Ồ!" Tôn Ngộ Không vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Sư phụ cũng chuẩn bị lễ vật cho lão Tôn ta sao?" Trong lòng nâng cao cảnh giác, sao tự dưng tiểu hòa thượng lại chuẩn bị lễ vật cho mình? Lẽ nào trong này có bẫy?

Đường Tam Tạng nhận khay, cười khẽ: "Ngộ Không, ngươi tìm trong hành lý xem."

Tôn Ngộ Không nhảy nhót chạy đến trước xe, thò tay khỉ hấp tấp lục lọi hành lý, sau đó lôi một bộ đồ hành giả màu vàng ra. Hắn hỏi Đường Tam Tạng: "Sư phụ, là cái này sao?"

Đường Tam Tạng gật đầu, khẽ nở nụ cười: "Ngộ Không, ta thấy thường ngày ngươi chỉ mặc một bộ y phục, bị dơ cũng không thay giặt. Thấy vậy vi sư rất khó chịu, bèn nhịn ăn nhịn mặc mua cho ngươi bộ y phục này. Ngươi thay đồ xem có vừa người không."

Tôn Ngộ Không cẩn thận kiểm tra y phục, không thấy có gì bất thường, đây là một bộ y phục hết sức bình thường. Trong lòng trào dâng niềm xúc động đã lâu không thấy. Bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng có thêm một người quan tâm mình.

Tôn Ngộ Không gật đầu như gà mổ thóc, giọng nói tràn đầy cảm động: "Tạ ơn sư phụ, ta rất thích cái này."

Hắn nghĩ đến chiếc mũ mình chuẩn bị cho sư phụ, hiếm có khi cảm thấy áy náy như vậy. Tiểu hòa thượng, ngươi yên tâm, lão Tôn ta tuyệt đối không tùy tiện niệm chú ngươi.

Đường Tam Tạng thúc giục: "Ngộ Không, ngươi thay đồ xem nào."

Tôn Ngộ Không cũng hối thúc: "Sư phụ, ngươi cũng đổi mũ đi!"

Đường Tam Tạng gật đầu mỉm cười: "Thế này nhé, chúng ta cùng thay."

"Được được, cùng thay!" Tôn Ngộ Không liên tục gật đầu phụ họa.

Đường Tam Tạng tháo chiếc mũ cũ trên đầu xuống rồi đội chiếc mũ mới Tôn Ngộ Không tặng.

Tôn Ngộ Không xoay tròn tại chỗ, một quầng sáng xoay vòng, trên người đã đổi sang bộ y phục hành giả mới tinh. Hắn sờ bên trái, vỗ bên phải, cứ cười hi hi mãi không ngừng, trên cổ còn đeo một chuỗi tràng hạt.

Đường Tam Tạng lập tức nghiêm nghị, thấp giọng niệm chú ngữ.

Lách cách, tràng hạt thít chặt lại, siết vào cổ Tôn Ngộ Không, từng bức tượng Phật Đà lấp lóe kim quang.

"Á!" Tôn Ngộ Không hét to, chộp lấy tràng hạt muốn quẳng ra ngoài nhưng hoàn toàn vô dụng, trái lại còn siết chặt hơn. Mặt khỉ đỏ gay vì ngạt thở. Đột nhiên, hắn quay phắt sang nhìn Đường Tam Tạng, giận dữ gào thét: "Hòa thượng, ngươi dám hại ta!"

Đường Tam Tạng thoáng khựng lại, nghiêm túc nói: "Ngộ Không, ngươi sát sinh sát mệnh, không có trói buộc, nếu không trừng phạt thì sau này chắc chắn sẽ trở thành một đại ma đầu."

Tôn Ngộ Không nảy sinh ác ý, miệng thầm niệm Kim Cô Chú.

"Á!" Đường Tam Tạng đang nói năng hùng hồn bỗng thét to đầy đau đớn, lập tức che đầu, ngã xuống tảng đá. Hắn đau đến nỗi lăn lộn trên đất, Tì Lô Mạo rơi bên cạnh. Đầu Đường Tam Tạng sáng rực, bị Kim Cô siết chặt giống như sợi chỉ vàng thắt chặt ở trên, dứt không ra, kéo không đứt, bởi nó đã mọc rễ ra rồi.

Đường Tam Tạng chịu đựng nỗi đau đớn từ linh hồn, sờ Kim Cô trên đầu, nào còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn cất giọng buồn bã: "Ngộ Không, ngươi dám hại vi sư?"

Tôn Ngộ Không dùng Kim Cô Bổng cạy tràng hạt trên cổ. Nghe thấy tiếng kêu la của Đường Tam Tạng, hắn giận dữ quát: "Tên đầu trọc chết tiệt, chính ngươi hại lão Tôn ta trước!" Bây giờ thậm chí hắn chẳng thèm gọi 'tiểu hòa thượng' nữa.

Đường Tam Tạng lập tức lẩm nhẩm niệm chú ngữ trong lòng.

"Á!" Tôn Ngộ Không hét lên thảm thiết, Kim Cô Bổng đập bộp xuống đất. Hắn đau đến nỗi quằn quại lăn lộn, đỏ mặt tía tai, hai mắt trợn ngược, thân mình tê dại, thầm đẩy nhanh tốc độ niệm Kim Cô Chú.

"Á! Đau chết mất!" Đường Tam Tạng hét to đầy bi thảm, đau đến độ lăn lộn trên mặt đất, đầu gục xuống dán vào ngực, trong lòng cũng niệm chú ngữ nhanh hơn.

"Á! Lão Tôn ta đau chết đi được!"