Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 789: Thần Hầu Tướng Quân




Sau bảy bảy bốn chín ngày, Thái Thượng Lão Quân ra lệnh: "Mở lò!"

Ầm! Nắp lò luyện đan bay lên, hỏa quang từ bên trong phụt ra ngoài, một con hỏa hầu che mắt lao ra khỏi lò luyện đan, khua Kim Cô Bổng. Rầm! Lò luyện đan bị một gậy đánh bay.

Tôn Ngộ Không rực lửa đáp xuống đại điện, hai mắt đỏ ngầu, trán tỏa kim quang. Hắn đảo mắt nhìn Bạch Cẩm và Thái Thượng Lão Quân, tầm mắt dừng trên người Bạch Cẩm giây lát rồi lập tức xoay người xông ra ngoài.

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng hô giết rung trời. Tôn Ngộ Không cười khằng khặc quái dị, gậy phang khắp nơi, không một vị thần nào có thể chống đỡ. Hắn lao về phía Nam Thiên Môn gần nhất.

Bây giờ Tôn Ngộ Không không còn muốn báo thù nữa, lại càng không muốn lật tung long ỷ của Ngọc Đế. Thứ nhất là bởi vì có Chấp Pháp Thiên Thần tọa trấn Thiên Đình khiến hắn hơi sợ hãi. Thứ hai là do lúc nãy hắn nghe thấy bí văn, Câu Trần Đại Đế là trưởng bối của mình. Vì vậy hắn khó lòng bình tĩnh, tất nhiên cũng không tiện đại náo Thiên Đình.

Tôn Ngộ Không liều mạng bỏ chạy ra ngoài, sát phạt suốt dọc đường, vô số cung điện sụp đổ, rất nhiều thần linh thiên tướng bị đánh bay.

Trong Đâu Suất Cung, Bạch Cẩm ngập ngừng hỏi: "Sư bá, vì sao lúc nãy người lại..."

Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, cười ha ha: "Ngươi thấy khó hiểu tại sao ta lại nói những lời này phải không?"

"Đệ tử không hiểu."

"Thật ra cũng không có gì. Chúng ta đã quyết định Phật Hưng lượng kiếp, nhưng ngươi muốn cố gắng thay đổi thì ta bèn giúp ngươi một tay. Ta cũng rất muốn nhìn xem ngươi có thể làm đến bước kia hay không."

Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, bái lạy thật sâu, tỏ lòng cảm kích: "Tạ ơn sư bá!"

Thái Thượng nhìn ra bên ngoài rồi nói: "Không cần cảm ơn, ngươi phải biết là Tây Du bắt buộc phải tiến hành, nếu không Huyền môn sẽ tổn thất nặng nề."

Bạch Cẩm cũng nhìn ra bên ngoài, đáp: "Sư bá, đệ tử hiểu!"

...

Bên ngoài, Tôn Ngộ Không xông thẳng đến Nam Thiên Môn, đánh giết ra ngoài thiên môn.

Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, Ngọc Hoàng Đại Đế liếc nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát. Bây giờ Tôn Ngộ Không không đánh vào Lăng Tiêu Bảo Điện thì làm sao đây?

Trán Quan Thế Âm Bồ Tát nổi gân xanh, sắc mặt khó coi. Làm sao ta biết phải làm thế nào?

Phật Tổ, Tôn Ngộ Không thay đổi rồi! Sự việc không phát triển theo ý tưởng của ngài, thần linh trên Thiên Đình đều xấu xa!

...

Trước Nam Thiên Môn, hàng nghìn hàng vạn thiên binh thiên tướng tạo thành bức tường binh lấp lánh ánh sáng dưới mặt trời soi rọi.

Trong Nam Thiên Môn Một có cây gậy sắt khổng lồ sáng lấp lánh phóng ra, đánh bồm bộp vào bức tường binh được tạo thành từ thiên binh thiên tướng.

Rầm! Bức tường binh sụp đổ, hàng nghìn hàng vạn thiên binh thiên tướng la hét thảm thiết, bị hất bay như búp bê rách.

Bên ngoài Nam Thiên Môn lập tức bị san phẳng. Tôn Ngộ Không mặc chiến giáp lao ra khỏi thiên môn, hai mắt lấp lóe hỏa quang, tràn ngập chiến ý. Hắn lao ra Nam Thiên Môn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Đột nhiên Tôn Ngộ Không dừng bước, trông thấy phía trước có một hầu tử cũng mặc chiến giáp đứng trên đám mây, trong tay cầm một cây gậy thép màu đen.

Tôn Ngộ Không phát ra tiếng khẹc khẹc quái dị: "Ngươi là hầu tử nơi nào mà dám giả mạo lão Tôn?"

Vu Chi Kỳ vừa quan sát đối phương vừa nói: "Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không tiếng tăm lừng lẫy, nhưng ta chẳng thèm giả mạo ngươi."

"Mau cút cho lão Tôn! Nể tình ngươi cũng là Hầu tộc, hôm nay lão Tôn ta không giết ngươi."

Vu Chi Kỳ giơ gậy thép trong tay lên và quát: "Tôn Ngộ Không, ngươi năm lần bảy lượt đại náo Thiên Cung, tội không thể tha. Mau bó tay chịu trói, trở về chịu phạt với ta!"

Tôn Ngộ Không cười nghiêng ngả: "Hầu tử từ đâu tới mà dám to tiếng trước mặt lão Tôn? Ta là Hầu tổ tông đó!

Ngoại trừ mấy tên Chấp Pháp Thiên Thần, trên Thiên Cung toàn là một lũ thần yếu xìu. Chỉ bằng vào bọn hắn mà cũng xứng bắt lão Tôn ta bó tay chịu trói? Lão Tôn ta thấy chi bằng đưa bảo tọa của tên Ngọc Đế kia cho Câu Trần Đại Đế."

Khóe miệng Vu Chi Kỳ giần giật, cố nhịn cười. Tên Tôn Ngộ Không này thật thú vị!

Song ngoài mặt hắn lại cười gằn: "Ngươi mà cũng tính là Hầu tổ tông? Lúc lão Vô ta tung hoành thiên hạ, chẳng biết ngươi đang ở đâu kìa!"

"Khà khà, tuổi tác lớn mà bản lĩnh kém thì càng bất tài! Nếu ngươi không tránh ra thì đón một gậy của lão Tôn ta trước đã!" Tôn Ngộ Không bay về phía Vu Chi Kỳ, cười khằng khặc quái dị, sau đó giáng Kim Cô Bổng xuống đầu đối phương.

Vu Chi Kỳ cười giễu cợt, bay vọt lên trời đỡ một gậy. Trò này lão Vô ta chơi chán rồi.

Tôn Ngộ Không nhảy vọt lên cao, vạch ra một ảo ảnh trong không trung, nháy mắt đã đến trước mặt Vô Chi Kỳ.

Vô Chi Kỳ cười hì hì quái dị, quét ngang một gậy, gậy thép vạch ra một góc độ huyền ảo, vút từ phía sau đến phía trước đập bốp vào lồng ngực Tôn Ngộ Không.

Chiến giáp vỡ vụn trong nháy mắt, mảnh vỡ bắn tung tóe. Tôn Ngộ Không cũng hét lên thảm thiết, bay ngang ra ngoài, đập bốp vào cây cột trên Nam Thiên Môn, ngọc trụ rung chuyển.

Tôn Ngộ Không trượt xuống ngọc trụ, chân lảo đảo cố đứng vững. Hắn lau vệt máu bên mép, nhìn Vô Chi Kỳ bằng ánh mắt khó tin, cõi lòng trấn động. Mạnh quá, còn mạnh hơn đám Chấp Pháp Thiên Thần Dương Tiễn, Ngao Bính.

"Rốt cuộc ngươi là hầu tử nhà nào?"

Ầm! Vô Chi Kỳ chống cây gậy thép trong tay xuống đám mây, ngẩng đầu ưỡn ngực, cười hềnh hệch nói: "Nhớ cho kỹ, ta là Thần Hầu Tướng Quân - đệ nhất đại tướng dưới tọa Câu Trần Đại Đế, thống lĩnh mười vạn thiên binh thiên tướng của Câu Trần Cung, danh xưng Thần Uy Đại Tướng Quân Vô Chi Kỳ!"